4.
"Chúng ta là đang yêu đương"
Ánh đèn trong phòng tắm sáng đến chói mắt, trang hoàng bên trong là hai sắc đen trắng lạnh như băng. Vết đò trên mặt Phó Phong cực kỳ bắt mắt, y nâng tay sờ má, biểu cảm vẫn giữ nguyên, tựa như người Phương Bạch Cảnh đánh không phải là y.
Y không nói gì, cũng chẳng cút đi như ý của Phương Bạch Cảnh, chỉ vươn tay bế Phương Bạch Cảnh vẫn đang ngồi trên bồn rửa mặt xuống.
Khóe mắt Phương Bạch Cảnh phiếm hồng, cũng không biết là tức giận hay khó chịu, may sao vẫn chưa có nước mắt chảy xuống.
Cậu đánh liên hồi lên tay Phó Phong, biểu cảm lạnh lùng nói: "Cút, đừng chạm vào tôi."
Tiếng vang bôm bốp quanh quẩn bên tai, Phó Phong đứng trước mặt cậu nói: "Tôi không muốn ức hiếp em, cũng không có bao nuôi em."
Phó Phong nắm lấy cổ tay cậu, luồn xuống đan xen mười ngón, xiết thật sự chặt, không chừa lại kẽ hở nào.
Y nói: "Chúng ta là đang yêu đương."
Phương Bạch Cảnh nhếch khóe miệng cười lạnh một tiếng, cậu biết mình với Phó Phong chẳng thể hiểu nhau, bọn họ vì sự việc này mà đã cãi vã hằng hà sa số lần —— đại bộ phận thời gian còn đều là mình cậu đơn phương gây sự.
Vòi nước còn chưa đóng, dòng nước chảy xiết xối lên thành bồn rửa, Phó Phong vươn một tay vặn lại.
Y nâng tay Phương Bạch Cảnh, dùng khăn mặt lau từng chút trên tay cậu, giọng điệu của Phó Phong mang theo sự khó hiểu: "Hai ta ở bên nhau, cho nên tôi không thích em tiếp xúc nhiều với người khác, như vậy là có vấn đề ư?"
Lần này Phương Bạch Cảnh xuống tay rất nặng, Phó Phong dùng đầu lưỡi đẩy đẩy hàm trên, rũ mắt nhìn khóa vào Phương Bạch Cảnh tiếp tục nói: "Tương tự, tôi cũng sẽ không có tiếp xúc thân thể với người khác."
Phương Bạch Cảnh cảm thấy bộ dạng này của Phó Phong hoàn toàn là ngụy biện, cậu tức đến mức ngay cả khẩu vị dùng bữa cũng không có, trực tiếp quay đầu đi lên tầng.
Biệt thự có rất nhiều phòng, nhưng Phó Phong vì ép cậu ngủ chung, nên đã khóa trái tất cả cửa phòng khác, chỉ để lại phòng ngủ chính.
Phương Bạch Cảnh khí thế hùng hổ mở tung cửa, lại đóng sầm cửa lại, ván cửa còn rung động vài cái.
Giường là loại KingSize để người có thể lăn lộn bên trên, Phương Bạch Cảnh lôi chăn ra chui vào nằm, cậu rúc đầu trong chăn, nâng tay bịt mũi mình lại.
Trên giường của Phó Phong dường như luôn có hương vị thuộc về riêng y, lạnh giá mãnh liệt đến mức khiến người không thoải mái, tựa như thiên la địa võng vây bắt lấy cậu.
Phương Bạch Cảnh bắt đầu cảm thấy bức bối, cậu hất chăn ra để thông khí.
Nghe được tiếng mở cửa phía sau, Phương Bạch Cảnh tưởng rẳng Phó Phong tiến vào, liền rúc lại vào ổ chăn giả chết.
Phương Bạch Cảnh sống chết giữ chăn, chiếc chăn thoáng bị ngoại lực kéo xuống, ngừng trong phút chốc, nhưng cậu vẫn bị Phó Phong lôi ra khỏi chăn.
Phó Phong nói: "Đi ăn cơm."
Phương Bạch Cảnh quát: "Tôi không đói bụng!"
Phó Phong ngồi bên giường một hồi, thế rồi thật sự rời đi, vẻ mặt Phương Bạch Cảnh có có chút không tin nổi —— Phó Phong rốt cuộc là định để cậu đói chết à?
Song chỉ một lát sau, Phó Phong bưng một bàn ăn đi lên, đặt lên trên tủ đầu giường, ít lời nhiều ý nói: "Ăn đi."
Phương Bạch Cảnh nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại trùm chăn lên, sống chết không động đũa. Phó Phong tập mãi thành thói quen lấy đũa qua, gắp đồ ăn lên đút cho cậu.
Cuối cùng Phương Bạch Cảnh vẫn là tự mình ăn cơm, cậu trước giờ giận đến nhanh mà lui cũng nhanh.
Nhưng hôm nay không giống vậy, Phương Bạch Cảnh chung quy cảm thấy bản thân nản lòng thoái chí. Cậu ở bên Phó Phong nửa năm, kỳ thật giống như cậu nói lúc nãy, cậu cảm thấy mình với Phó Phong chẳng thể gọi là yêu đương được, quan hệ giữa bọn họ quỷ dị khó lòng miêu tả.
Chỉ có một điều Phương Bạch Cảnh có thể khẳng định, cậu không muốn cứ mơ hồ mà chung sống với Phó Phong như vậy, dẫu cho đã sắp qua nửa năm rồi.
Phó Phong luôn bề bộn công việc, thời gian buổi tối cũng vùi mình trong phòng sách, nhưng thời điểm Phương Bạch Cảnh tắm rửa xong đi ra, lại phát hiện Phó Phong đang ở ngoài ban công.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!