Chương 39: (Vô Đề)

39.

Phó Phong của Phương Bạch Cảnh

Phương Bạch Cảnh chưa bao giờ nhờ y giúp đỡ những chuyện thế này, đại bộ phận đều là Phó Phong ở sau lưng lặng lẽ trợ giúp. Mà hiện tại, Phương Bạch Cảnh rúc trong lòng y, đầy mặt tủi thân làm nũng với y, Phó Phong liền cảm thấy sự thoả mãn khó hiểu.

Tay y dùng chút sức, nâng Phương Bạch Cảnh lên thêm một chút.

Tư thế này giống như đang bế trẻ con, Phó Phong rõ ràng có thể buông Phương Bạch Cảnh ra, song y lại chỉ muốn ôm.

Phó Phong hôn lên trán Phương Bạch Cảnh, thấp giọng nói: "Anh sẽ đoạt về cho em."

Thời điểm dỗ dành giọng nói của y nghe ra càng thêm trầm thấp, nhưng lại có sự dịu dàng chỉ có ở trước mặt Phương Bạch Cảnh: "Không ai được phép cướp đồ của Dương Dương nhà ta."

Lời này nói ra như đang dỗ trẻ con, nhưng ngữ khí của Phó Phong lại rất nghiêm túc, Phương Bạch Cảnh biết y đúng là như vậy.

Ôm tư thế này hồi lâu, Phương Bạch Cảnh có chút thẹn thùng. Cậu ôm chặt Phó Phong, trong đầu mũi toàn là hương sữa tắm, cùng một mùi với trên người cậu.

Tầm mắt vừa giao nhau, sự ám muội trong không khí liền bị xuyên thủng.

Cuối cùng phát triển thuận theo tự nhiên, Phương Bạch Cảnh nằm nhoài trên giường, xương cánh bướm trên lưng tựa như đôi cánh đang vỗ.

Trời nóng bức như vậy, cậu toát mồ hôi đầy một thân.

Cậu được Phó Phong bế lên, thả vào trong bồn tắm lớn, hơi nóng mù mịt làm cho Phương Bạch Cảnh mệt rã rời.

Phương Bạch Cảnh được nước ấm vây quanh, chỉ lộ đầu ra, chuyện tắm rửa này không cần tự cậu làm, Phó Phong cầm khăn mặt lau qua từng tấc da thịt in dấu đỏ hồng.

Cậu ngủ mơ mơ màng màng, ý thức sắp sửa tiêu tan, Phương Bạch Cảnh theo bản năng giơ hai cánh tay muốn Phó Phong bế.

Cảm giác bên eo có cánh tay vòng qua rất đỗi quen thuộc, cậu vùi đầu lên vai Phó Phong, thoải mái thiếp đi.

Phó Phong không gọi cậu dậy, một lần nữa giúp cậu lau người thay quần áo rồi bế ra ngoài. Giường rất lớn, ngủ hai người còn dư, nhưng Phó Phong ôm Phương Bạch Cảnh, khoảng cách gần đến vô cùng.

Phó Phong xử lý vấn đề đến luôn luôn dứt khoát lại thô bạo, y không chỉ đá nam diễn viên kia đi, còn thuận tiện thay đổi đạo diễn cho Phương Bạch Cảnh.

Chuyện kế tiếp Phó Phong cũng không giao cho chị Thái, ngược lại đích thân tiếp nhận, hợp đồng các thứ đều là tự tay Phó Phong cân nhắc, tóm lại không để Phương Bạch Cảnh phải chịu chút thiệt thòi nào.

Phương Bạch Cảnh nhận được vai diễn ổn thỏa, cậu mím môi, nhỏ giọng hỏi Phó Phong: "Anh có cảm thấy em phiền phức không? Loại chuyện này cũng muốn dựa vào anh ý?"

"Vì sao lại hỏi như vậy?"

Phó Phong nhíu mày, y rất thích ôm Phương Bạch Cảnh vào lòng mọi nơi mọi lúc, hiện tại cũng vậy.

"Anh không thấy thế." Phó Phong nói, "Em cũng đừng nghĩ vậy."

Phương Bạch Cảnh chính là được người chiều chuộng mà lớn, từ nhỏ cũng chưa từng phải chịu ấm ức, mà hiện tại Phó Phong cũng không bằng lòng để Phương Bạch Cảnh phải bị tủi thân.

Giọng điệu Phó Phong rất nghiêm túc: "Anh đã nói từ sớm, chỉ cần em muốn, anh đều sẽ cho em."

Phương Bạch Cảnh ngẩn ngơ đắm đuối nhìn Phó Phong hồi lâu, rồi tung tăng nhào lên, hôn lên môi Phó Phong, phát ra một tiếng "Chụt".

Cậu đã sớm quen thói được mọi người chiều chuộng, nhưng sự yêu chiều của Phó Phong là độc nhất vô nhị.

Phương Bạch Cảnh ôm vai Phó Phong, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, đắc chí nói: "Anh là bạn trai em, không tốt với em thì còn tốt với ai nữa chứ!"

Cậu lại dán sát, hôn Phó Phong một cái, hỏi: "Vậy anh muốn cái gì, em cũng có thể cho, em cũng nhiều tiền lắm đấy."

Vẻ mặt Phương Bạch Cảnh lại chợt khổ tâm: "Cơ mà thứ em mua được thì anh cũng thừa tiền mua, việc em làm được thì anh cũng thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!