Chương 28: (Vô Đề)

28.

Em vừa lấy lòng thì tôi đã biết em muốn làm chuyện xấu gì rồi.

Phương Bạch Cảnh lật kịch bản qua loa, kịch bản này chị Thái đã xem qua trước, cậu cũng chỉ cần xem những quyển chị đã chọn ra, cuối cùng mang những quyển bản thân có phần thích hơn về.

Đương nhiên, Phương Bạch Cảnh lén lút kẹp cả 《 Không trốn thoát khỏi lòng bàn tay 》 bên trong.

Kỷ Vĩ Nhạc theo thường lệ đưa cậu về nhà, sau khi nhìn thấy đống kịch bản trong tay Phương Bạch Cảnh, tò mò hỏi: "Cậu có thích bộ nào không?"

Phương Bạch Cảnh nhận phim lựa kịch bản rất kỹ, toàn chọn những vai diễn, hoặc là kịch bản mình thích, có đôi khi cả một đống kịch bản cũng chẳng chọn được cái nào.

Biết rõ Kỷ Vĩ Nhạc chỉ là thuận miệng hỏi, Phương Bạch Cảnh lại thình lình trở nên căng thẳng. Cậu cúi đầu nhìn kịch bản trong lòng, sau khi xác nhận ngay cả một góc cũng chưa lộ ra, mới mở miệng nói lấy lệ: "Có mấy bộ cũng tạm, tôi về rồi xem thử."

Khi Phương Bạch Cảnh về nhà vẫn còn khá sớm, còn cách thời gian Phó Phong tan tầm một lúc nữa, cậu ôm kịch bản chui vào trong phòng.

Cậu nhào lên giường, đầu tựa vào gối đầu mềm mại, ngửa mặt lên lấy kịch bản ra xem. Mấy quyển kịch bản đứng đắn thì vứt bên cạnh, mà lại lật xem quyển đã giật lấy từ tay chị Thái.

Phương Bạch Cảnh giơ kịch bản, đọc lướt qua nhanh như gió.

Rốt cuộc cậu cũng hiểu vì sao chị Thái nói kịch bản này là thể loại phục hưng, dẫu Phương Bạch Cảnh chưa từng đọc tiểu thuyết hồi trước, nhưng vẫn có ấn tượng với mấy cái "Cô kia, cô đang đùa với lửa đấy".

Lúc ban đầu Phương Bạch Cảnh còn có thể cười thành tiếng vì tình tiết cùng lời thoại, nhưng càng xem đến phía sau, nụ cười dần dần cứng đờ trên mặt. Cuối cùng, Phương Bạch Cảnh căn bản không cười nổi nữa.

Cậu càng xem, càng cảm thấy chuyện giữa mình với Phó Phong có chút tương đồng với kịch bản này, đây cũng là nguyên nhân Phương Bạch Cảnh mang nó về nhà.

Tư thế của Phương Bạch Cảnh cũng từng chút thay đổi, từ lười biếng nằm trên giường, biến thành nửa tựa đầu giường, cuối cùng nghiêm chỉnh ngồi khoanh chân.

Các điều kiện của nam chính trong kịch bản đều đủ tiêu chuẩn làm sếp to độc đoán, đẹp trai, còn có tiền có quyền, chỗ nào cũng giống Phó Phong. Chỉ là dòng họ nghe ra có lợi hại hơn một chút so với Phó Phong, họ"Âu Dương".

Nữ chính thì là đóa hoa thuần khiết nghèo rớt mồng tơi, bởi gia cảnh rách vẫn thơm mà lại cần tiền gấp, bị ép phải nương tựa bên nam chính.

Sau này đại khái là nữ chính cảm thấy như vậy không ổn, quyết tâm phải rời khỏi nam chính, song nam chính yêu nàng mất rồi, sống chết không đồng ý, ngoài miệng lại chẳng chịu ngỏ lời, ngược lại còn nhục nhã nữ chính.

Tầm hơn phân nửa bản kịch bản đều viết về chuyện nữ chính chạy trốn, sau đó lại bị nam chính đuổi theo bắt về, kết cục lần sau thảm hơn lần trước.

Ngoại trừ việc Phương Bạch Cảnh không phải thiếu nữ thuần khiết nghèo rớt mồng tơi, những nội dung khác đều cực kỳ tương đồng, cảm giác nhập vai quá mạnh, cậu khép kịch bản để bình tĩnh lại.

Ngồi khoanh chân hồi lâu, chân Phương Bạch Cảnh có chút tê, cậu thay đổi tư thế một lần nữa nằm lại giường.

Thứ nội dung ép buộc này khiến cậu đọc mệt nhoài, dứt khoát lật ra sau, trước mắt cuối cùng sáng ngời, bởi vì Phương Bạch Cảnh thấy được một câu thoại của nam chính —— "Tôi buông tha cho em".

Còn chưa kịp nghiền ngẫm nội dung mới phát sinh trước mắt, lỗ tai dựng thẳng của Phương Bạch Cảnh đã nghe được tiếng bước chân của Phó Phong. Cậu quyết đoán vén chăn lên, ôm cả quyển kịch bản bậy bạ này vào lòng.

Chăn trùm trên đầu, hiển nhiên cũng che cả kịch bản.

Cách lớp chăn dày, Phương Bạch Cảnh nghe được tiếng mở cửa nặng nề, tiếng bước chân của Phó Phong cũng trở nên không quá rõ ràng, nhưng Phương Bạch Cảnh vẫn nghe được động tĩnh Phó Phong tiến gần về phía mình.

Cuối cùng bước chân y dừng ở bên giường, không có động tĩnh gì, song cậu có thể đoán được Phó Phong đang nhìn mình.

Đại khái là vì cho rằng Phương Bạch Cảnh đang ngủ, Phó Phong chỉ dừng lại bên giường năm sáu phút, rồi cậu liền nghe được tiếng bước chân dần dần rời xa.

Phương Bạch Cảnh thở phào nhẹ nhõm, sau khi xác nhận chui ra được rồi, cậu mới kéo chăn xuống. Quần áo trên người dày, qua mấy phút ngắn ngủn, chóp mũi Phương Bạch Cảnh đã đổ mồ hôi.

Cậu thật cẩn thận lấy kịch bản trong lòng ra, một lần nữa lật đến trang kia, xem xét tỉ mẩn không sót một chi tiết nào.

Phương Bạch Cảnh còn lấy bút máy của Phó Phong từ ngăn kéo tủ đầu giường ra, cắn nắp bút nghiêm túc ghi chú.

Thời điểm cậu nhìn thấy nữ chính không chút do dự nhảy từ tầng năm xuống, mí mắt Phương Bạch Cảnh bắt đầu giật liên hồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!