26.
"Tôi thích em đã nhiều năm rồi."
Phương Bạch Cảnh trước giờ chưa từng nghĩ rằng, có một ngày cậu sẽ nhìn thấy ảnh của mình tại nhà của người khác nhiều như thế. Làm một người bình thường, phản ứng đầu tiên khi chứng kiến chuyện này nhất định là có chút hoảng sợ, bởi vì cậu không tài nào tin nổi sẽ có người âm thầm quan sát mình nhiều năm đến vậy.
Nhưng ngoại trừ điều đó, tâm tình của Phương Bạch Cảnh còn có chút phức tạp.
Cậu chẳng thể ngờ nổi, Phó Phong có lẽ đã thích mình lâu đến vậy, lâu đến mức Phương Bạch Cảnh cảm thấy được không thể tin được.
Tinh thần của Phương Bạch Cảnh còn đang hoảng hốt, đã bị Phó Phong lôi dậy khỏi sàn nhà: "Đừng ngồi trên đất, dễ bị cảm lạnh."
Hiện tại đã vào thu, thời điểm giao mùa rất dễ bị cảm, thể chất Phương Bạch Cảnh lại kém, chính là loại người dễ sinh bệnh nhất.
Phương Bạch Cảnh bất giác đứng lên, ngồi lâu trên mặt đất, vào nháy mắt đứng dậy, trước mắt thoáng tối sầm.
Cậu rút cánh tay bị Phó Phong nắm ra, hai chân có chút tê rần. Phương Bạch Cảnh tựa vào ngăn tủ, trong đầu cậu chợt hiện lên lên mấy bộ phim kinh dị từng xem, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Phó Phong Đứng trước mặt cậu lại chẳng nói chẳng rằng, Phương Bạch Cảnh không biết nên đối mặt với y thế nào. Cậu gian nan nuốt ngụm nước bọt, hỏi: "Anh không giải thích gì sao?"
"Có gì phải giải thích chứ." Mí mắt Phó Phong khẽ rũ, tầm mắt y dừng trên ngăn tủ phía sau Phương Bạch Cảnh, lại thu về, "Là như em thấy đó."
Đàn dương cầm là y mua lại từ hiệu trưởng trường cấp ba trước kia, những thứ trong tủ đều là y tự tay bỏ vào, ảnh chụp cũng là y lồng từng chiếc vào khung, tác dụng ban đầu của căn biệt thự này chính là nơi để cất giữ đồ.
Trước kia Phó Phong không nói, chính vì y cho rằng Phương Bạch Cảnh đã không còn nhớ mình, những giao thiệp quá khứ kia chỉ cần một mình y biết là được.
Nhưng hiện tại, bí mật trong tủ đã bị Phương Bạch Cảnh phát hiện, Phó Phong cũng sẽ không thoái thác, vì những chuyện này là do y làm, chỉ là y tạm thời cũng chưa nghĩ ra nên giải thích hành vi của bản thân với Phương Bạch Cảnh như thế nào.
Vẻ mặt Phương Bạch Cảnh thoạt nhìn là bị y dọa đến ngơ ngác, ngay cả đứng cũng không vững.
Là người bình thường hiện giờ chắc chắn đều sẽ bị dọa sợ.
"Anh chụp ảnh tôi làm gì thế!" Âm thanh của Phương Bạch Cảnh dần dần nhỏ đi, cuối cùng tựa như tiếng muỗi, "Còn...... Còn giấu đồng phục của tôi nữa."
Rõ ràng người nên đuối lý phải là Phó Phong, nhưng trong không khí hiện tại, Phương Bạch Cảnh lại không cương quyết nổi. Cậu như con mèo bị cắt móng, ngay cả dũng khí cào Phó Phong một cái cũng không có.
Phương Bạch Cảnh li3m môi dưới, lại không thể khống chế mân mê môi, dè dặt hỏi: "Anh sẽ không thật sự giam tôi lại như trong phim ảnh đấy chứ?"
Lúc này cậu mới nhận thức được tính uy hiếp chân thực của Phó Phong, cậu không biết y cất giấu quần áo cùng ảnh chụp của mình đã bao lâu, nhưng Phương Bạch Cảnh cảm thấy hẳn là đã lâu lắm rồi.
Cậu vốn cảm thấy chuyện Phó Phong coi trọng mình rất quái lại, cho rằng Phó Phong chỉ là thấy sắc liền tham, dẫu cho Phương Bạch Cảnh tự thấy bản thân chẳng có tư sắc gì để làm thèm khát cả.
Song sự tình hiện giờ dường như càng trở nên phiền phức, là sự phát triển Phương Bạch Cảnh không lường đến được.
Không đợi được câu trả lời từ Phó Phong, Phương Bạch Cảnh không nhịn được lui vài bước sang bên cạnh, sống lưng không kiềm được mà phát lạnh, cậu dò xét hỏi: "Không đâu nhỉ?"
Cậu vốn tưởng rằng Phó Phong chỉ là chen chân vào sinh hoạt của mình, nhưng hiện tại Phương Bạch Cảnh lại có giác quan thứ sáu mông lung, trong nháy mắt, cậu đã nghĩ bậy rất nhiều thứ.
Phó Phong vẫn không nói gì, y rũ mắt thoạt nhìn như đang trầm tư. Y nâng tay, còn chưa kịp chạm tới gò má Phương Bạch Cảnh, đã bị cậu tránh đi.
Y thả tay lại bên chân, nói:
"Không đâu, bởi em sẽ khó chịu."
Giành được lời hứa hẹn, Phương Bạch Cảnh nhẹ nhàng thở ra, khi đi đường cũng có cảm giác sống sót sau tai nạn.
"Đi ăn cơm."
Phó Phong cuối cùng nói ra mục đích lên tầng của mình, Phương Bạch Cảnh đột nhiên trở nên nghe lời, vừa đi ra ngoài, vừa thường xuyên quay đầu nhìn xem y có bắt kịp hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!