21.
Tôi rất thích.
Phương Bạch Cảnh cuối cùng định mua cho Phó Phong một chiếc cà vạt, cậu đeo khẩu trang, trốn Kỷ Vĩ Nhạc, tự mình lái xe hơn một tiếng đồng hồ đến trung tâm thương mại tại khu trung tâm.
Chị gái bán hàng gói cho cậu một chiếc hộp tinh tế, khi cho vào chiếc túi có in logo, Phương Bạch Cảnh nhỏ giọng hỏi han: "Có thể cho vào cái túi đỡ bắt mắt hơn không?"
Nếu cậu xách cái túi to này về, thế nào cũng bị hỏi —— mua gì đấy? Mua cái này làm gì? Tặng cho ai phải không?
Phương Bạch Cảnh không biết khi đó phải đưa ra đáp án thế nào, cứ mặt lạnh te mà nói tặng Phó Phong sao, mấy lời như vậy có khả năng quá mức kinh dị rồi.
Chị bán hàng đại khái là lần đầu tiên gặp phải yêu cầu dở hơi thế này, sau khi lục tung quầy nửa ngày, chỉ móc ra được túi đựng rác. Vẻ mặt chị kỳ diệu dò hỏi: "Chỉ có thứ này, xin hỏi ngài có cần không ạ?"
Phương Bạch Cảnh thoáng trầm mặc, cuối cùng vẫn tiếp nhận túi rác này.
Cậu cũng thấy có chút mất mặt, đỏ bừng tai, thả hộp vào túi rác, chạy đi nhanh như bay.
Sau khi cậu chậm rãi đi ra khỏi trung tâm thương mại, Phương Bạch Cảnh cảm thấy hành vi của mình tựa hồ càng thêm kỳ quái —— dường như xách túi rác về đoàn phim cũng rất quái dị mà!?
Phương Bạch Cảnh không có cách nào, chỉ có thể lén lút mà nhét đồ xuống dưới cùng của cốp sau, rồi tùy ý mượn cớ để chặn miệng Kỷ Vĩ Nhạc lại.
Đoàn phim ở trấn Hoài xấp xỉ một tháng, Phương Bạch Cảnh bình thường vừa lên xe liền ngủ, hôm nay lại không mệt mỏi, ngược lại liên tục quay đầu nhìn về phía cốp xe.
"Cậu giấu của báu gì ở cốp xe à?" Kỷ Vĩ Nhạc nhìn chằm chằm gương chiếu hậu buồn bực nói, "Sao cứ quay đầu lại nhìn mãi thế, hay là có người đuổi giết chúng ta à?"
Rõ ràng là câu nói đùa, Phương Bạch Cảnh lại đột nhiên ngồi thẳng người lại. Cậu hừ lạnh một tiếng từ xoang mũi, nghiêng đầu nói: "Chuyên tâm lái xe đi!"
Kỷ Vĩ Nhạc:?
Hắn vốn chỉ thuận miệng nói, nhưng Phương Bạch Cảnh rõ ràng là diễn viên, thời điểm không quay phim lại nghĩ gì đều viết hết trên mặt. Bộ dạng hiện tại này của cậu, rõ ràng là có giấu gì đó ở cốp xe.
Đặc biệt là khi Kỷ Vĩ Nhạc đưa Phương Bạch Cảnh đến nhà, liền bị cậu đẩy vai, nhét vào chiếc xe khác. Khi lái xe đưa hắn đi, Kỷ Vĩ Nhạc liền đoan chắc rằng —— Phương Bạch Cảnh trăm phần trăm là có âm mưu!
Sau khi tiễn bước được Kỷ Vĩ Nhạc, Phương Bạch Cảnh rốt cuộc mới mở cốp xe, móc túi rác giấu ở nơi bí ẩn ra.
Nhưng có một số việc lại chính là trùng hợp đến thế —— bình thường giờ này Phó Phong tuyệt đối sẽ không về nhà, nhưng hôm nay Phó Phong lại đã quay về.
Phương Bạch Cảnh run lên, giấu túi rác ra phía sau. Cậu giấu quá chậm, vẫn là bị Phó Phong tóm được một góc phồng lên của cái túi.
Phó Phong chậm rãi nói: "Việc dọn rác có thể giao cho những người giúp việc."
Phương Bạch Cảnh không tin nổi ngẩng đầu, chợt nghe thấy Phó Phong nghi hoặc nói: "Em cũng có thể đưa để tôi đi vứt hộ, chứ đừng có giấu rác ở sau lưng."
Thẹn quá hóa giận là sở trường của Phương Bạch Cảnh, cậu ném túi rác chứa hộp quà vào ngực Phó Phong, quát: "Cho anh đấy! Đi mà vứt!"
Phó Phong sửng sốt, theo bản năng đón lấy, cúi đầu nhìn, liền biết trong túi này khẳng định không phải rác rưởi gì.
Y sải vài bước, đuổi kịp bước chân của Phương Bạch Cảnh, Phó Phong lưu loát đóng cửa lại, vươn tay nắm lấy cánh tay Phương Bạch Cảnh, để cậu dựa lưng vào cửa.
Như để xác nhận, Phó Phong hỏi: "Là quà mua cho tôi sao?"
Phương Bạch Cảnh ôm cánh tay, tránh né tầm mắt của Phó Phong, dưới sự chờ đợi cực kỳ kiên nhẫn của y, cậu mới "Hừ" một tiếng từ trong xoang mũi.
Ý tứ của "Hừ" đại khái chính là "Đúng thế".
Phương Bạch Cảnh vẫn rất cứng miệng, hung tợn nói: "Có cần hay không, không cần thì quẳng thùng rác!"
Phó Phong là dùng thân thể thực nghiệm để nói với cậu, món quà này y rất thích, đặc biệt vào một khắc trong đêm khi y dùng cà vạt để trói lên cổ tay cậu kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!