Chương 11: (Vô Đề)

11.

"Mày với Phó Phong ai là cha thế?"

Phương Bạch Cảnh mới vừa thay trang phục diễn xong xuôi dưới sự trợ giúp của nhân viên hoá trang, Kỷ Vĩ Nhạc rốt cuộc mới lề mề chạy đến. Hắn là chạy như điên từ cổng trường quay vào, cả người đều là mồ hôi.

"Dừng đó ——"

Trước lúc hắn tới gần, Phương Bạch Cảnh ngồi ở trước gương trang điểm biến sắc, vươn tay xòe lòng bàn tay ra ngoài hướng về phía Kỷ Vĩ Nhạc: "Anh đừng lại đây! Tôi ngửi thấy mùi rồi!"

Kỷ Vĩ Nhạc lôi chiếc ghế dựa ngồi xuống trước điều hòa, kéo cổ áo hong gió, rốt cuộc phát hiện cuộc điện thoại bị nhỡ trên di động của mình.

Hắn xoay người, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt Phương Bạch Cảnh qua gương, trên gương trang điểm khảm đầy đèn LED, thật dễ dàng soi rõ mồn một tất cả những khuyết điểm trên mặt, song chỉ có thể soi được lông tơ mỏng manh trên mặt Phương Bạch Cảnh.

Cậu ngửa đầu, diện mạo là hoàn toàn trái ngược với tính cách.

Chị gái trang điểm đang kẻ mắt cho cậu, Phương Bạch Cảnh phối hợp nhìn lên trần nhà. Kỷ Vĩ Nhạc trộm thương tiếc trong lòng một chút, tính nết Phương Bạch Cảnh tệ như thế mà sở hữu gương mặt ưa nhìn đến vậy, hỏi: "Bạch Cảnh,  điện thoại cho tôi làm gì đấy?"

Eyeliner của Phương Bạch Cảnh vừa vặn được kẻ xong, nét bút không dày không đậm, chỉ là kéo dài đuôi mắt thêm chút.

Mí mắt cậu khẽ nhấc lên, cách gương liếc Kỷ Vĩ Nhạc một cái, cuối cùng quay đầu "Hừ" một tiếng. Tiếng "Hừ" rất nặng rất kỳ cục.

Kỷ Vĩ Nhạc không hiểu nguyên do chớp mắt mấy cái, hỏi: "Làm sao vậy?"

Phương Bạch Cảnh liếc ngoài cửa, nhếch môi để MUA thoa son cho mình, mơ hồ không rõ nói câu: "Không có gì."

Dù sao cũng tính là phá vỡ bí mật của người khác, thời điểm Phương Bạch Cảnh trông thấy Trang Thành Ngôn trên trường quay luôn cảm thấy có chút ngại ngùng. Trang Thành Ngôn có lẽ cũng nghĩ như vậy, hai bọn họ chỉ cần tránh được đối phương thì liền tránh.

Có điều may sao bộ phim này là phim nữ chính, cảnh đối diễn của cậu cùng Trang Thành Ngôn không nhiều lắm, nghe ý tứ của đạo diễn thì chuẩn bị tối nay quay chung hết luôn.

Phương Bạch Cảnh và hắn cứ xem đối phương thành không khí như vậy một hồi, nhưng cậu cũng coi lời của Phó Phong như gió thoảng qua tai, rúc rích với Trần Vận đến thân thiết, dẫu rằng...... Vẫn là duy trì chút khoảng cách, tối thiểu là nghe lời diễn theo đúng kịch bản.

Sau một lần Phó Phong tra xét hết mười tám đời tổ tiên của Trần Vận, mới cực kỳ miễn cưỡng chấp nhận mối quan hệ bạn bè đơn thuần không ám muội gì giữa cô và Phương Bạch Cảnh.

Phương Bạch Cảnh cùng Trần Vận ngồi bên cạnh chờ diễn, cậu gọi cafe cho đại bộ phận người trong đoàn, biết Trần Vận sợ béo, cố ý cấp chọn một cốc Iced Americano, bản thân chẳng chút áp lực tâm lý cầm cốc Frappuccino uống.

Uống được một nửa, Trang Thành Ngôn cuối cùng tiến đến, trời nóng đổ lửa, trên người hắn ngược lại còn mặc áo khoác màu đen, thoạt nhìn như quỷ hút máu mới bước khỏi pháo đài cổ.

"Hắn không nóng à?" Trần Vận nhịn không được nhỏ giọng hỏi, "Nóng chết người thế này, tôi thấy người hắn phải chảy được cả xô mồ hôi."

Phương Bạch Cảnh lơ đãng đáp một tiếng "Vâng".

Cậu phỏng đoán bộ dạng chơi bời của Trang Thành Ngôn, lần này có thể không chỉ là lưng, mà trên cánh tay cũng có vết thương, cho nên mới phải che chắn lại. Cơ mà đây là chuyện người khác, Phương Bạch Cảnh thuận miệng nói một câu: "Có lẽ bị cảm rồi."

"Chắc thế." Trần Vận bình luận, "Sắc mặt thì tái nhợt, nhìn quầng mắt thì cũng là mất ngủ thời gian dài."

Cô cau mày, nghĩ đến vấn đề rất có tâm sự nghiệp: "Chẳng lẽ là buông thả quá độ với bạn gái, đến lúc với tôi thì làm ăn thế quái nào được?"

Phương Bạch Cảnh bị câu hỏi bất ngờ không kịp đề phòng này của cô làm cho sặc suýt chết, một ngụm Frappuccino bị nghẹn lại tại cổ họng, ho đến tối tăm trời đất.

Trần Vận liếc mắt nhìn cậu, mắng: "Bị dở à!"

"Chị Trần! Chuẩn bị đến chị rồi!" Nhân viên trường quay đứng trước cameras cuối cùng quay sang gọi người, Phương Bạch Cảnh nhẹ nhàng thở ra.

Có điều trạng thái hôm nay của Trang Thành Ngôn rất không ổn, lại bắt đầu NG không ngừng nghỉ, Phương Bạch Cảnh nhìn sắc mặt Trần Vận, cảm thấy cô là sắp bùng nổ ở bên cạnh.

Phương Bạch Cảnh chờ ở ngoài đến buồn ngủ rũ rượi, Kỷ Vĩ Nhạc lại đột nhiên đưa di động đang reo của cậu tới. Cậu cúi đầu nhìn, khóe miệng thật tâm kéo lên: "Nhóc Tiêu! Sao lại dùng số di động trong nước thế này, đã trở về rồi à?"

Cậu với Tiêu Kinh là bạn tốt hơn mười năm, chẳng qua mấy tháng trước, Tiêu Kinh bị cha hắn cho sung quân đến Châu Phi, lúc này mới không gặp một thời gian.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!