Chương 8: (Vô Đề)

"Con muốn coi phim nào?".

Đây là vấn đề nan giải thứ hai. Phải xác định được bộ phim mà mình thích.

Mật Nhi không có một chút khái niệm nào về vấn đề này cả. Cô nghe được cặp đôi ở trên mình chọn gì thì lặp lại vô thức như vậy thôi.

Bố cô lặng lẽ mua vé, sau đó bảo cô ngồi ngoài đợi để bố đi mua bắp và nước.

"Chúng ta vừa mới ăn xong mà!".

Bố bật cười nhìn cô.

"Mật Nhi, đây là một thông lệ khi đi coi phim. Nếu thằng bạn trai nào của con dắt con đi coi phim mà không mua thứ này, hãy đá đít thằng đó đi!".

Cô ngơ ngẩn. Bố rất ít khi cười, nhưng cười lên thì giống như một bức tượng đá vừa nở hoa vậy. Mấy cô gái đi bên cạnh bọn họ cứ ngắm bố không chớp mắt, thật lộ liễu. Bọn họ cứ cầm cái điện thoại trên tay xoay xoay, giống như là chỉ chờ một cú hích để chạy tới xin số.

Nụ cười của bố chính là cú hích đó.

Để ngăn chặn cơn lũ sắp sửa tràn đến đó, cô đứng dậy xoay người khoác tay bố.

Lúc này trông họ chẳng khác gì một đôi tình nhân thực thụ.

"Con làm gì vậy?"

- Lãnh Đông hơi ngỡ ngàng, anh có chút bồi hồi khi con bé khoác tay.

"Cứu bố khỏi những bông hoa ăn thịt kia. Bố nên cảm ơn con mới phải!".

Hai tay cô bám chặt lấy bắp tay chắc nịch của bố.

"Mọi người đều nghĩ chúng ta là một cặp đấy!"

- Cô cười tinh quái.

"Vậy thì chúng ta cứ đóng giả thử một ngày đi, em yêu!".

Bố vui vẻ hùa theo, nhấc tay ra khoác lấy vai cô thân mật.

"Lãnh Đông... Con có thể gọi như thế không?".

"Đương nhiên, cứ gọi anh bằng những tên em muốn, Mật Nhi!".

Cả hai người họ khúc khích cười với nhau mãi cho đến lúc chiếu phim, giống như thế giới chỉ còn hai người họ, chỉ hai người mới biết mình vui vì điều gì, chỉ hai người họ mới thấy vui khi đóng những trò tình cảm giả.

Lãnh Đông thật sự tận hưởng trò chơi này, tận hưởng đến mức, anh nghĩ, anh có thể làm tất cả những ước muốn thầm kín của mình với Mật Nhi. Thật sự, anh chưa từng thấy thích thú khi nghe tên mình được thốt ra từ miệng ai như vậy.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Vì không thích bị người ta dòm ngó, Lãnh Đông chọn ghế cặp nằm trên cùng. Mật Nhi có chút bất ngờ vì bố mình lại thành thạo nơi này đến vậy, nhưng nghĩ lại thì... Không có gì đáng bất ngờ cả.

Vào chỗ rồi, cô mới cởi áo khoác ngoài ra. Bên ngoài đông người quá, cô vẫn luôn sợ sẽ không phù hợp.

Đương nhiên, Lãnh Đông có chú ý đến hành động này. Anh không thể dừng được mà dùng ánh mắt lướt trên người con bé.

Màn đêm, lớp áo trắng, chỉ càng khiến cho làn da trắng như sứ của cô nổi bật hơn.

"Con đã định mặc bộ này để đi chơi với Thiên Đăng"

- Cô giải thích, cố nói trước để phòng không quên lời bà dặn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!