Một chiều nắng đẹp, Mật Nhi nằm ườn trên đùi của Kim phu nhân, để bà vuốt ve từng lọn tóc mượt mà của đứa cháu gái. Ánh nắng vàng ươm phủ xuống khung cảnh bình yên một lớp bụi tiên mờ ảo.
Khu vườn trước biệt thự nhà họ Kim như một thảm cỏ xanh với đầy những loài hoa đủ sắc màu, bên cạnh còn có màu xanh mát rượi của hồ bơi kéo dài quanh ngôi nhà, như một dòng sông xuyên qua cánh rừng rộng lớn để lượn quanh toà lâu đài.
Khung cảnh vốn đang yên bình và thơ mộng như thế, bỗng có tiếng điện thoại reo lên.
Mật Nhi mệt mỏi nhìn màn hình điện thoại vừa loé sáng. Hay thật! Lại là Thiên Đăng.
Cậu ta lấy đâu ra số điện thoại của cô vậy nhỉ?
Bà có vẻ không vui khi thấy điện thoại cô cứ báo tin nhắn tới suốt.
"Bạn trai con à?".
"Dạ không, cậu ta chỉ đang cố tán tỉnh con thôi!".
"Nói vậy là con không thích cậu ta à?"
- Kim phu nhân lượm lại một ít hài lòng.
Mật Nhi gật đầu chắc nịch.
"Con còn chẳng biết cậu ta là ai. Bà cũng biết là con rất ít khi giao du với người lạ mà, con thậm chí còn chẳng có bạn nữa...".
"Vậy ngoài bố ra, con chẳng nói chuyện với đứa con trai nào khác nữa sao?".
Mật Nhi thấy mấy câu hỏi của bà có hơi kỳ lạ, nhưng cô vẫn hồn nhiên trả lời.
"Vâng...".
"Con thấy bố thế nào?".
Mật Nhi buộc phải nhổm người dậy, kinh ngạc hỏi lại lần nữa.
"Bà vừa nói gì ạ?".
"Thôi nào, Mật Nhi, cháu và Lãnh Đông có phải bố con ruột đâu. Việc gì cháu phải ngạc nhiên vậy? Cho nên, nếu cháu có tình cảm gì với Lãnh Đông, đừng ngại nói với bà!".
Mật Nhi mím môi.
Trước giờ cô có cảm mến bố, ngưỡng mộ bố, nhưng tất cả chỉ có thế thôi. Cô luôn coi bố là bố ruột của cô mà.
"Không... Cháu chưa từng có ý nghĩ vượt giới hạn nào với bố cả...".
Bà vừa đưa Mật Nhi đi hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
Gương mặt già nua của bà không hề có chút căng thẳng nào. Bà thản nhiên và nhẹ lòng, như vừa hồi xuân vậy.
"Thế với tư cách là một cô gái mới lớn, cháu có thấy Lãnh Đông hấp dẫn không?".
Mật Nhi bất giác đỏ mặt, nhớ lại hôm bố cùng Huyền Thư làm việc thân mật ở trong phòng làm việc. Cơ thể bố, gương mặt của bố... Chúng cứ đeo bám cô từng ngày.
Kim phu nhân thấy biểu hiện của cô thì khoái chí cười lớn. Coi như kế hoạch của bà đã thành công một nửa rồi đi.
Chỉ còn lại đứa con trai cứng đầu cứng cổ kia thôi. Mà đó mới là phần khó nhất.
"Mật Nhi, bà muốn cháu hiểu rõ, Lãnh Đông và cháu không phải cha con, không có bất cứ quan hệ máu mủ gì cả. Vậy nên, một nam một nữ đến với nhau, đó là một lẽ thường tình mà!".
"Bà, bố về rồi. Cháu xin bà đừng nói nữa!".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!