Chương 6: (Vô Đề)

Chẳng cần phải nói thì mấy ngày sau, Mật Nhi cũng tự tránh mặt bố.

Cô đã quá thất vọng rồi. Cô không muốn thất vọng thêm nữa.

Cô dùng cách bịa ra lý do học thêm ở trường để ít có thời gian ở nhà hơn.

"Này!"

- Cô bị tiếng gọi làm cho giật mình.

Mật Nhi là người khép kín, cô không thích giao du với nhiều người. Nhưng vì một lẽ nào đó, đám con trai cứ tự động tìm đến cô.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Sân bóng trường phủ đều một màu xanh mướt, trải dài đủ để lấp đầy tầm mắt. Trời đã ngả tối. Những cây đèn cao to hình chữ nhật với những lỗ tròn soi rọi màn đêm, chiếu sáng tới những bóng người nhỏ ró bên dưới, đang cố để di chuyển trái bóng bé bằng hạt đậu.

Mật Nhi thở dài.

Cô đã phải kiếm một chỗ khuất mắt nhất, cao nhất trên khán đài, đủ để khiến chính cô còn thấy mệt khi leo lên. Vậy mà vẫn có người tìm đến.

Người ngồi bên cạnh cô lúc này là Thiên Đăng, đội trưởng đội bóng của trường. Thư viện thì quá nhiều người, với những cặp đôi cứ hú hí nhau suốt và ngủ gà gật, nơi nghiêm túc nhất lại là nơi nhiều người vãng lai để ngủ nghỉ nhất, cô thì sợ ma, sân trường lại không đủ sáng, nên mới tìm đến đây. Không ngờ...

"Mấy ngày nay đều thấy em đến đây. Là đến xem anh đá bóng có phải không?".

Cậu ta cố dùng nụ cười tươi rói của mình để thu hút cô. Nhưng cô chẳng mấy hứng thú.

"Tôi chỉ muốn ở đây một mình!"

- Cô khó chịu ra mặt.

Và mỗi khi nhăn nhó, bên má kia của cô lại rát đành đạch, chẳng khiến cô thoải mái chút nào.

Thiên Đăng cười hềnh hệch khi thấy cô xuýt xoa.

"Nếu em chịu dịu dàng với anh một chút thì đã chẳng sao rồi!".

Rốt cuộc thì cô chẳng hiểu mấy tên trẻ con này thấy thích cô ở điểm nào. Tính tình cô không tốt, luôn lập dị và xa lánh mọi người. Vẻ ngoài thì... Đã bị phá hoại bởi liên minh, hội đồng Mỹ Linh rồi mà.

Giữa lúc này, cái bụng cô tự dưng sôi lên ùng ục.

Thiên Đăng bật cười lần nữa. Thế quái nào mà anh ta có thể cười nhiều thế?

"Ăn đi. Anh không muốn em bị đói đâu!".

Cô định lờ đi rồi, nhưng cái bụng cô lại reo lên lần nữa, thế nên cô đành phải đón lấy thanh socola đó.

"Cám ơn!"

- Cô lạnh nhạt đáp.

"Em biết không, trông em tỏ ra lạnh lùng nhìn rất dễ thương. Anh tự hỏi khi em cười có xinh hơn không, nên cười đi rồi anh sẽ đi khỏi!".

Cô thì đang tự hỏi, sao mà mấy đứa con gái ngu ngốc có thể đổ bởi mấy câu nói vô nghĩa như thế này. Không ai có thể được như... Bố cô sao?

Cô lại thở dài.

"Thiên Đăng, tôi không thích nói nhiều đâu! Cậu nên xuống dưới và tiếp tục chơi bóng đi!".

"Sao vậy? Không phải em luôn tươi cười với bố em sao? Mỗi lần bố em tới đón, em đều rất vui! Và anh tin, đó mới là bản chất thật của em".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!