Chương 44: (Vô Đề)

Sau khi Bạch Lan tỉnh dậy, thấy đồ đạc trong phòng đều bị lục tung lên, Mật Nhi thì biến mất. Hỏi ra thì mới biết đêm qua Kim Lãnh Đông lại tới làm ầm lên.

Có khi nào Mật Nhi bị anh ta bắt đi rồi không? Nhưng có lẽ không, bởi vì theo như lời những người trong chung cư kể thì không thấy có cô gái nào đi theo bọn họ cả.

Vậy... Có nghĩa là Mật Nhi không bị bắt đi, em ấy có thể ở đâu được chứ?

Bạch Lan đã phải gọi xuống phòng bảo vệ, lùng sục con bé ở khắp nơi, nhưng không thấy. Còn có mỗi một nơi là chưa được kiếm qua thôi.

Nhưng chẳng nhẽ... Mật Nhi đến mức ngồi trên sân thượng sao?

Bạch Lan đánh liều, lên tìm một phen.

Vừa mở cánh cửa, y như rằng tuyết bay vù vù, giống như lạc đạn vào thời chiến tranh vậy.

"Mật Nhi!"

- Bạch Lan lớn tiếng gọi.

Tuyết ở đây dày đến mức chắn lên giữa cửa. Tuyết như vậy mà cửa chưa kẹt, chắc chắn là có người đi qua đi lại rồi.

"Mật Nhi, em có ở đây thì kêu lên cho chị biết với!".

Chân Bạch Lan không thể nào đụng được đến mặt đất nữa, rất khó đi lại ở trong đây.

Trời ạ! Làm sao có người nghĩ được ra cách trốn ở đây cơ chứ? Chắc là không rồi!

Bạch Lan đang định quay người, vào trong chung cư tìm tiếp thì nghe thấy một tiếng rất khẽ.

"Bạch... Lan...".

Khẽ tựa như tiếng gió rít bên tai vậy, khẽ đến mức Bạch Lan ngờ rằng mình bị lãng tai.

"Mật Nhi?"

- Cô hỏi lại - "Em vừa gọi chị sao?".

"Bạch... Lan...".

Quả là cô không nghe nhầm mà, đích thực có tiếng đáp lại.

Bạch Lan dò ra tín hiệu âm thanh ở hướng nào, chậm chạp bước đến. Chân muốn bị đóng băng dưới đất làm cô muốn kiệt sức.

Cô rốt cuộc cũng tìm thấy Mật Nhi, cả thân người cô cùng chiếc chăn lông bị vùi trong tuyết trắng. Đến mái tóc cũng bị tuyết bám đến trắng xoá. Gương mặt Mật Nhi trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền. Đầu nghiêng nguệch sang một bên.

Lớp tuyết bám trên người cô vì rung lắc mà rơi rớt xuống đất.

Dường như quá mệt, Mật Nhi vô lực không chút phản ứng. Chỉ có hai mắt lờ đờ có hơi động đậy.

Bạch Lan dốc sức, nhấc người Mật Nhi lên. May là cô cũng siêng năng tập gym, nếu không thì bó tay rồi. Cô khoác tay Mật Nhi qua cổ mình, dìu cô bước đi trong tuyết.

Phải mất kha khá thời gian, Bạch Lan mới chật vật đưa được Mật Nhi vào trong cầu thang chung cư. Trong lúc Bạch Lan đóng tấm cửa sân thượng thì Mật Nhi ngã vật ra sàn, để lộ hai chân trắng nõn dính đầy máu.

Lần này thì Bạch Lan thật sự hốt hoảng, cô gọi cả bệnh viện và đội bảo vệ cầu cứu. Bọn họ nhanh chóng có mặt.

May mắn là Mật Nhi cũng được đưa vào bệnh viện kịp thời. Bọn họ nói cô bị băng huyết, có thể do ca hút thai hôm qua để lại di chứng.

Con bé này, sao lại khổ như vậy chứ?

Bác sĩ đi ra, nói với cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!