Chương 41: (Vô Đề)

Y như rằng, lúc cô về đến nhà, đã thấy Bạch Lan bị đám người đó gông cùm bắt đi rồi. Bọn họ nghĩ bọn họ là ai? Sát nhân đội lốt cảnh sát à?

Mật Nhi đứng từ xa quan sát, không thấy bọn họ tra khảo gì Bạch Lan, cũng không dám ra tay với chị ta. Chị ta rất cứng, ai mà dám đụng đến chứ? Chưa kể, có vẻ như gia thế Bạch Lan cũng khủng.

Lãnh Đông chắc sợ phải đụng chạm sâu hơn.

"Vương Thịnh, sao anh có thể làm thế chứ? Anh vì cô ta mà bán đứng tôi!"

- Bạch Lan chống cự rất dữ dội.

"Bạch Lan, em mau giao người ra đây đi. Đừng để Lãnh Đông hiểu lầm Huyền Thư thêm nữa!"

- Vương Thịnh từ tốn nói.

Điều này giống như càng thêm kích động Bạch Lan. Đôi mắt chị ấy ngấn nước, biểu cảm rất đau lòng.

"Các người cứ việc tìm đi! Mật Nhi gì đó tôi không hề quen cô ta. Các người muốn tìm kiểu gì thì tìm, không liên quan đến tôi. Các người làm phiền đến những người ở chung cư của tôi thì phải đền bù xứng đáng cho họ".

Lãnh Đông đã đi cùng với đám vệ sĩ lên trên tìm kiếm rồi. Mật Nhi thấy hồi hộp lắm, cho dù cô đang không ở trong khu vực tìm kiếm của bọn họ.

Mật Nhi xoa xoa cái bụng đang ngày một nhô lớn của mình: Con à, mau bảo bố về đi. Trời mỗi lúc một lạnh. Cơn gió đông rét buốt thổi qua làm người cô tím tái. Toà nhà lớn như vậy, muốn lục soát từng chỗ, e rằng đến sáng cũng chưa xong.

Đúng lúc này, đột nhiên Lãnh Đông vọt ra khỏi cửa lớn toà nhà. Cái bóng đen cao lớn, nhanh nhẹn hơn cả báo săn mồi của anh không khỏi làm cô xao xuyến.

Lãnh Đông hùng hổ mở cửa xe ra, nắm lấy cổ Bạch Lan.

"Đừng..."

- Mật Nhi không kiềm được kêu lên.

May là cô đứng khá xa, âm thanh không vang được đến chỗ họ. Chân Mật Nhi lún chặt xuống tuyết dày. Đừng làm hại chị Bạch Lan của cô.

Vẻ mặt của Bạch Lan vẫn rất bình tĩnh, tựa như không có gì có thể khiến cô sợ hãi được. Chính vẻ mặt đó đã khiến Mật Nhi an tâm hơn phần nào.

Chỉ cần Bạch Lan có chút hoảng hốt nào, chắc chắn Mật Nhi đã xông ra rồi.

"Nói! Cô giấu Mật Nhi ở đâu?"

- Tiếng của Lãnh Đông rành mạch rất đáng sợ.

"Tôi đã nói tôi không biết. Tôi không biết ai tên là Mật Nhi cả! Không phải anh đều đã lục soát hết rồi sao? Không tìm thấy thì là lỗi của tôi chắc?".

"Một cô gái ăn xin! Tôi chỉ là thấy tội cô ta quá mới đưa cô ta về đây, hôm nay đã đuổi cô ta đi rồi! Kim tổng à, không phải anh nói cô gái ăn mày đó chính là Mật Nhi của anh chứ?".

Bàn tay Lãnh Đông siết lại.

"Thôi đi, Lãnh Đông! Chắc Mật Nhi đã đi thật rồi. Chắc do chúng tôi đã tìm thấy cô ấy, cô ấy biết mình bị bại lộ nên chạy mất rồi?"

- Vương Thịnh lên tiếng can ngăn.

Lãnh Đông miễn cưỡng buông tay. Gương mặt điển trai lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

"Nếu không phải tại vì mấy người, Mật Nhi có thể chạy đi được sao?".

Mật Nhi đứng chôn chân tại chỗ, chưa bao giờ cô nhìn thấy anh đau đớn như vậy. Nhưng vốn dĩ là bọn họ không có duyên, lại cùng nhau tạo ra quá nhiều sai lầm. Mật Nhi tự nhủ sẽ chăm sóc đứa bé này thật tốt, coi nó như một phần tình cảm của anh còn sót lại nơi cô.

Lãnh Đông không muốn nhìn họ thêm giây phút nào nữa. Anh vào trong xe. Phút chốc đoàn người rầm rộ ban nãy đều đã biến mất, để lại màn đêm tĩnh lặng.

Mật Nhi chờ mọi người đã giải tán hết rồi, mới lê đôi chân đang tê cóng về phía Bạch Lan. Chị ta vẫn đang chôn chân tại chỗ ngóng theo hướng đoàn người ban nãy đi xa. Bóng dáng quật cường khi nãy bỗng chốc trở nên yếu đuối...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!