Dưới ánh đèn mờ ảo của quán cà phê về đêm, hai tình địch cận kề đang sắp sửa đối mặt với nhau.
Mật Nhi len qua những lối đi nhỏ, ngồi xuống cạnh bên Huyền Thư.
"Nghe nói, cô muốn gặp tôi?".
Mật Nhi nhấm nháp một ly bia. Trong lòng không ngừng run sợ.
"Lãnh Đông... Anh ấy đã biết rõ mọi chuyện rồi"
- Huyền Thư nhắm mắt, cay đắng hít một hơi, giống như người cần có dũng khí trong chuyện này, là chị ta chứ không phải là cô - "Đứa bé không phải là con của anh ấy. Đó là con của tôi và Vương Thịnh... Chuyện tôi mưu tính đổ tội cho cô... Anh ấy cũng biết rồi...".
Trái với tưởng tượng của Huyền Thư, Mật Nhi chẳng mảy may chớp mắt lấy một cái, quay sang cô điềm nhiên hỏi.
"Liên quan gì đến tôi?".
Mật Nhi rốt cuộc không hiểu, chuyện giữa ba người bọn họ, sao phải lôi cô vào? Sao để cho cô chịu mọi giày vò? Ngay từ khi bắt đầu đã lôi cô vào còn chưa đủ sao? Đến lúc kết thúc cũng muốn lôi cô vào bằng được?
Mật Nhi mệt mỏi rồi. Cô thật sự hiểu được, mình chỉ là một đứa trẻ. Non nớt, khờ dại, dễ bị người khác thao túng. Cô sẽ không quay lại tháng ngày quẫn bách đó nữa đâu.
Cô đã sai lầm khi lựa chọn Lãnh Đông một lần rồi...
Huyền Thư bàng hoàng nhìn cô.
"Cô không hiểu sao?... Lãnh Đông... Anh ấy biết mọi chuyện rồi... Anh ấy muốn ly hôn với tôi... Anh ấy muốn tìm cô. Anh ấy gần như phát điên lên được!".
Mật Nhi hoàn toàn bàng quang, coi như không phải chuyện của mình. Cô nắm giỏ xách đứng dậy.
"Huyền Thư,... Tôi nghĩ chị hiểu lầm rồi. Chồng chị không liên quan gì đến tôi cả. Nếu chị gặp tôi chỉ để nói nhiêu đó, tôi nghĩ không cần thiết đâu. Muốn xin lỗi tôi, chỉ cần đừng nói chuyện tôi ở đây ra là được!".
"Cô...".
Huyền Thư không lường trước được chuyện này. Cô đã phải đấu tranh với mình rất nhiều để có dũng khí khuyên Mật Nhi quay lại với anh... Vậy mà...
Huyền Thư dõi theo bóng lưng của Mật Nhi. Tuy mong manh nhưng lại chứa một bản lĩnh kinh người... Đột nhiên bóng lưng ấy liêu xiêu trước mắt. Cả người Mật Nhi đổ sầm xuống đất khiến mọi người sửng sốt.
Khi tỉnh dậy, Mật Nhi lại đã nằm trong bệnh viện. Cô ghét nơi này thậm tệ, khó chịu muốn nhanh chóng rời khỏi giường. Đã vậy, còn trông thấy Huyền Thư, tâm trạng cô mỗi lúc một bất ổn.
Vẻ mặt Huyền Thư hết sức trầm trọng, nài nỉ cô.
"Mật Nhi, cô bình tĩnh nghe tôi nói này. Trong người cô đã có mang con của Lãnh Đông rồi... Cô hãy về đi... Lãnh Đông, anh ấy rất nhớ cô... Anh ấy sẽ rất vui khi biết tin này. Cô nghe lời tôi, về đi có được không?".
Tai Mật Nhi như ù đi.
"Chị nói cái gì cơ?"
- Mật Nhi lắp bắp.
"Cô có thai rồi! Là con của Lãnh Đông... Là con của anh ấy...".
Sao có thể như thế được? Sao có thể như thế được?
Cô sốc toàn tập, vô lực ngả xuống giường.
"Thế chị không định giết cái thai trong bụng tôi đi à?".
Mật Nhi chỉ ước, chỉ ước đó là kết tinh của tình yêu giữa cô và anh.
Nhưng không, đó chỉ là kết quả của một chuỗi những sai lầm khủng khiếp, của sự tàn bạo và giày vò không lối thoát. Tại sao? Tại sao lại có đứa trẻ này?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!