Lâu ngày không tắm giặt đã thật sự biến Mật Nhi thành con người không thành hình nữa rồi. Thành ra khi Bạch Lan thấy cô ăn mặc chỉnh tề, trên người sạch sẽ, gương mặt sáng sủa, thật sự không nhận ra con người mình cứu cũng có dáng dấp của một người đẹp.
Chỉ có điều quá gầy.
Kích cỡ đồ của Bạch Lan đều đúng chuẩn của người mẫu rồi, mà mặc lên người cô vẫn rộng ra vài phân. Khớp xương vai của Mật Nhi lộ rõ từng chỗ lồi lõm, rất khó nhìn. Làn da trắng do suy nhược mà tái xám đi một cách thảm thương.
Mật Nhi đứng tựa mạn cửa, mơ hồ nói với cô.
"Chị ơi, em sẽ cố gắng kiếm một công việc, trả tiền ăn ở cho chị mỗi tháng... Có được không?".
Bạch Lan biết rằng khó lòng từ chối, nên đành nói.
"Được, được, nể tình cô là bạn tôi, giảm cho cô năm mươi phần trăm có được không? Như vậy chỉ còn một triệu một tháng thôi!".
Có ngốc mới tin được tiền thuê ở đây lại rẻ như thế, Mật Nhi toan mở miệng phản đối, Bạch Lan đã chặn trước cô.
"Này, nhà của tôi thì nên nghe theo tôi đi, đừng có không biết điều làm khó tôi như thế!".
Nghe vậy, Mật Nhi chỉ còn biết im lặng.
"Dạ vâng...".
"Đừng có mà rụt rè như một chú cún như vậy. Tôi không phải là thú ăn thịt người đâu. Lại đây!"
- Bạch Lan vỗ vỗ bảo cô ra ngồi ghế - "Trông cô rất bất ổn, tôi có thể nhìn ra sự hỗn loạn trong cô. Nói cho tôi biết người cô đắc tội là ai đi, để tôi còn lường trước!".
Mật Nhi im lặng. Cô không muốn nhắc đến cái tên đó nữa.
"Này, cô đã ở đây thì phải cho tôi biết cách để đỡ bị liên luỵ theo cô chứ...".
"Kim Lãnh Đông"
- Mật Nhi đột ngột cắt ngang - "Người đó... Là Kim Lãnh Đông...".
Ánh mắt Mật Nhi không chút che dấu, đưa Bạch Lan từ kinh ngạc sang chấn động. Cô thật sự không nhìn ra, người con gái yếu ớt như thế này mà lại có liên quan tới người có thế lực như hắn...
Tệ thật! Hoá ra thế giới đi qua đi lại một vòng, cũng chỉ toàn là những mối quan hệ luẩn quẩn.
"Xin chị đấy! Tìm cách giúp em đi...".
Bạch Lan thở dài.
"Biết rồi! Biết rồi! Cô cứ an tâm ở lại đây dưỡng lại sức trước đã. Trông cô thật thê thảm quá mức. Đã gầy đến thế này rồi!".
Mật Nhi ban đầu còn lo lắng Bạch Lan nghe thấy sẽ hoảng sợ mà đuổi cô đi. Nhưng không, sau đó chị ta trả lời cô rất bình thản, phần nào đã khiến cô an tâm hơn.
Có Bạch Lan, cuộc sống của cô dần ổn định trở lại. Sức khoẻ cũng dần phục hồi. Không thể ở mãi đây được, Mật Nhi bắt đầu ra ngoài kiếm việc.
Qua quãng thời gian chật vật bên ngoài, cô rút ra được, bản thân không có kiến thức, làm việc gì cũng không xong. Rốt cuộc là cô giỏi cái gì, làm gì thì mới được đây?
Đúng lúc đó, Mật Nhi đi ngang qua một bảng hiệu, có đề tuyển ca sĩ.
Ca sĩ... Cũng không tồi!
Nhớ mấy bài báo trước đây cũng từng khen ngợi Mật Nhi hát hay. Nhiều hãng thu âm từng tới tìm cô nhưng đều bị Lãnh Đông sau lưng từ chối.
Hôm đó, không biết lấy đâu ra dũng khí, Mật Nhi chạy một mạch vào trong thử giọng.
Ông chủ thấy cô xinh xắn ưa nhìn, chất giọng thì trong trẻo như thiên thần thì rất thích. Ông ta chỉ mới tới gần, chưa kịp ra giá thì đã bị Mật Nhi ngắt lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!