Chương 36: (Vô Đề)

Đón tiếp cô bây giờ không phải là độc một cái mặt lạnh của bố nữa, mà là của rất nhiều, rất nhiều người khác.

Mật Nhi bất giác rụt mình lại trước ánh mắt soi mói của bọn họ.

"Cô ta vẫn còn ở đây à?"

- Dì Hai cất tiếng, vẻ mặt không mấy thân thiện hỏi.

Những người này đều không thích cô. Nhà họ Kim rất đông người, nhưng ông nội của Lãnh Đông lại sinh ra toàn con gái, chỉ có cha của Lãnh Đông là con trai, mà ông lại mất sớm quá, cưới Kim phu nhân chưa được bao lâu thì qua đời.

Kim phu nhân dạo đó cũng bị chửi mắng rất nhiều. Mấy bà dì bà cô này đều bảo bà sát phu. Cũng may, sau đó thì biết được trong bụng Kim phu nhân có mang quý tử nhà họ Kim, những thị phi này mới kịp dừng lại.

Mật Nhi chưa từng tiếp xúc nhiều với bọn họ, nhưng biết được những người phụ nữ này rất đanh đá. Có một dạo bọn họ từ nước ngoài trở về đây thăm Lãnh Đông thì đã nhất quyết bắt anh phải từ bỏ quyền giám hộ với cô cho bằng được. Bọn họ sợ cô sau này sẽ có cái quyền kế thừa, ăn mất cổ phần trong tập đoàn.

Lúc đó, bố đã bảo vệ cô.

"Không phải là tại vì nó mà cái thai của Huyền Thư mới mất hay sao? Lãnh Đông, anh còn lưu lại cô ta ở đây để làm cái gì?"

- Bọn họ quyết liệt - "Anh đã gần bốn chục tuổi rồi, còn chưa có lấy một đứa con. Lỡ có chuyện gì xảy ra, ai sẽ kế thừa cái chức chủ tịch tập đoàn đây chứ?".

Dì Ba vừa nói xong, những bà dì khác liền lên tiếng chất vấn rất dữ dội. Mật Nhi nghĩ, chắc chỉ có mấy người này mới dám lên tiếng giáo huấn anh như vậy thôi. Hai người đàn bà thành một cái chợ, ở đây có tới hơn một chục bà dì, chưa kể còn có những cô chị em gái họ của Lãnh Đông cũng không vừa chút nào. Ngày nhỏ thường hay ức hiếp cô.

Lâu lâu, Mật Nhi vẫn nghe họ gọi điện đến nhắc nhở anh chuyện vợ con, chuyện nối dõi, muốn gây áp lực cho anh.

"Mọi người, hãy bình tĩnh đã!"

- Lãnh Đông lên tiếng trấn an bọn họ - "Không phải vợ tôi, Huyền Thư vẫn còn ở đây sao? Mất đứa này còn đứa khác. Bác sĩ có nói rồi, sức khoẻ sinh sản của Huyền Thư không bị ảnh hưởng gì, chỉ cần bồi bổ một chút, qua thời gian này thôi!".

"Lãnh Đông, anh nói gì vậy? Con bé này, em đã nói nó là sao chổi rồi! Nó còn ở đây thì chỉ làm hại cái nhà này thôi. Hôm đám cưới đã làm chúng ta thấy mất mặt thế nào rồi. Nhiều khi nó cố tình hại Huyền Thư sảy thai để nó được độc chiếm tài sản đấy!".

Cái cô em gái họ kia vừa nói đến Huyền Thư thì nhỏ nhẹ dịu dàng, vừa quay sang cô lại trở nên gay gắt.

Huyền Thư thật được lòng người.

Mật Nhi có cảm giác như mình đang đóng vai phản diện trong một cuốn tiểu thuyết tình cảm vậy, vừa cướp chồng người ta, vừa làm người ta sảy thai, dù bị lên án thế nào cũng vẫn mặt dày đeo bám.

"Đây là nhà của tôi, tôi muốn giữ lại ai đó là chuyện của tôi. Muốn đuổi cô ta lúc nào chả được, nhưng tôi chính là muốn cô ta ở đây chịu giày vò như thế đấy. Mọi người không thấy để cô ta đi như vậy, là dễ dàng quá sao?".

"Dễ dàng ư? Anh để cô ta ở đây ăn nhà anh, uống của nhà ăn, chả cần phải làm gì, thế mới là dễ dàng đấy. À mà tôi còn nghe nói, cô ta còn nghỉ học rồi nữa cơ. Thế thì thay vì anh đẩy cô ta ra ngoài không một xu dính túi, không một chút bằng cấp, cho cô ta lăn lộn chật vật bên ngoài có phải hay hơn không?".

"À... Tôi hiểu rồi... Anh cứ bênh cô ta chằm chặp, có phải vì anh đã ăn nằm với cô ta?".

Lãnh Đông như bị bắt thóp, anh đã hoảng hốt trong một cái chớp mắt. Không thể tự nhiên mà bọn họ nghi ngờ như thế được, trong nhà này chắc chắn có tình báo.

Lãnh Đông nghiêm mặt ra lệnh cho cô hầu gần đó.

"Mau, dẫn cô chủ lên nhà đi!".

Huyền Thư không thể nghe đến những chuyện này.

Mật Nhi dù đang rất không được tỉnh táo, nhưng vẫn nghe ra được. Lãnh Đông là đang muốn bảo vệ cho chị ta. Cô chợt nhớ ra hoá ra bố cũng có lúc đáng dựa dẫm như thế.

Đương nhiên, do sai đối tượng, Mật Nhi không nhìn ra được mặt này.

Chờ khi Huyền Thư đi rồi, Lãnh Đông mới tiếp tục nói.

"Các dì thử nhìn xem, cô ta trông như thế nào mà nói mò được lên giường của tôi chứ? Trước đây thì còn có thể, nhưng giờ trông cô ta, chẳng khác gì một đám giẻ rách! Các dì cũng biết khẩu vị của tôi kén chọn như thế nào mà, minh tinh ca sĩ vây quanh tôi đâu có thiếu?".

Giẻ rách sao? Mật Nhi cay đắng nghĩ, hoá ra khi xấu xí rồi, thì được gọi là giẻ rách...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!