Tia sáng đập vào làm cô chói mắt. Mật Nhi muốn lấy tay che bớt vầng sáng đó đi, nhưng không thể. Cổ tay cô đã bị khoá chặt. Cử động làm sợi dây kia siết vào cổ tay cô chặt hơn.
Không chỉ tay, cả chân cũng thế. Mật Nhi cố để không hoảng hốt, tư thế này khiến cô giống như một tên tội phạm sắp sửa bị tra tấn trong mấy bộ phim cổ trang.
Tệ nhất là, cô cảm giác được, mình hoàn toàn trần trụi...
Đám người đêm qua xông vào phòng...
Mật Nhi muốn che lại thân thể của mình... Họ đã nhìn cô như thế này được bao lâu rồi?
Chỉ cần nghĩ đến thôi, Mật Nhi đã giận tới mức ứa nước mắt, cô không phải là gái bao, càng không phải là vật tế của họ...
"Mật Nhi...".
Âm sắc lạnh lùng kia lôi cô ra khỏi mớ cảm xúc đang nhấn chìm cô xuống đáy.
Cô không tin được vào mắt mình. Dưới hai chân đang mở rộng của mình, là Lãnh Đông...
Bố vẫn đang rất điềm đạm ngồi nhấm nháp cà phê, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào bông hoa đang phô bày không chút che đậy hết sức rực rỡ của cô.
"Bố đã sắp đặt tất cả những chuyện này phải không?"
- Cô nghiêng đầu, khó có thể nhìn thẳng. Giọng nói cô đầy sự cay đắng.
"Nếu con làm sai, bố muốn trừng phạt con một chút, cũng không được sao?"
- Lãnh Đông châm một điếu thuốc - "Đừng lo, bọn chúng sẽ không chạm vào con đâu, chúng chỉ muốn giúp con vui vẻ hơn thôi".
Tay cô nắm chặt lại, móng tay ghim vào lòng bàn tay, buộc cô phải giữ bình tĩnh.
"Bố... Con sai rồi... Con không nên trốn khỏi nhà..."
- Cô run sợ.
"Không sao, bố đã tha thứ cho con rồi mà. Vì có lẽ bố không vừa ý con nên con mới muốn rời đi chăng?".
"Không... Bố..."
- Mắt Mật Nhi nhoèn đi.
"Bọn bay, đến đi, giúp con bé một tay nào!"
- Bố cô vẫn giữ nguyên sắc mặt ra lệnh.
Bọn kia vốn dĩ đã không đủ kiên nhẫn nữa, chỉ chờ đến giây phút này để xé xác cô ra. Tư Bản được thể cười hạ dạ.
"Kim Lãnh Đông, ông sẽ hối hận cho mà xem! Coi cô gái của ông bị người khác chiếm đoạt, có gì mà vui chứ?".
Phải đấy, có gì mà vui chứ? Nhưng Tư Bản sai rồi, cô vốn dĩ không phải cô gái của ông ta, ông ta chỉ coi cô là một trò tiêu khiển dễ sai khiến.
Đám đàn ông lực lưỡng đó nhanh chóng bò lên giường như hổ đói. Những bàn tay lạ lẫm không ngừng chà xát cơ thể cô. Trong số đó, có một người mất kiên nhẫn, sỗ sàng xoa bóp hai gò bồng đảo của cô.
"Mật Nhi, ông già đó có bóp ngực cô mạnh như tôi không?..."
- Tư Bản trơ trẽn hỏi.
Ý định duy nhất của tên Tư Bản này là muốn chọc tức Kim Lãnh Đông. Hắn đã không biết rõ, đó là hành động ngu ngốc biết chừng nào.
Mật Nhi cắn chặt môi, cô cố gắng quên đi những cảm giác nhơ nhuốc trên cơ thể. Những nụ hôn, những cái sờ mó, những sự đụng chạm thô thiển ấy... Cô chỉ ước, mình có thể chết đi cho xong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!