Chương 20: (Vô Đề)

Lãnh Đông vốn không ngờ. Mật Nhi lại trở về đây.

Khi anh nhìn thấy con bé xách cái cặp nặng trịch từng bước từng bước tiến vào nhà, anh cảm thấy bản thân mình thật đáng xấu hổ.

"Mật Nhi, về với Thiên Đăng đi, cái nhà này không hoan nghênh mày!"

- Tiếng anh từ trên ban công vọng xuống.

Đáp trả anh, Mật Nhi chỉ nhìn lên cười nhạt.

"Lãnh Đông, sao anh lại nói thế? Mật Nhi về rồi, anh nên mừng mới phải chứ? Mật Nhi, con..."

- Huyền Thư như ngờ ngợ ra cái gì đó vội chỉnh lại - "Em mau vào nhà đi!".

Kim phu nhân mệt rồi, không muốn tham gia vào chuyện thị phi của mấy người trẻ nữa. Bà biết Mật Nhi hiện giờ quay về có ý nghĩa thế nào rồi. Con bé muốn giành lại Lãnh Đông. Bà có thể hiểu được Lãnh Đông đang khó xử thế nào, chính bà cũng không biết nên ngăn hay nên bênh con bé.

Thôi, đành thuận theo tự nhiên vậy...

Mật Nhi khá khen cho một nữ diễn viên xuất sắc trong nhà của mình. Chị ta đang tranh thủ lòng thương hại của bố cô.

"Chị cứ lo việc của mình đi là được!".

Cô đã làm đúng như lời bố dặn, đối xử đàng hoàng với chị ta.

Nhưng chị ta nào có buông tha cô, cứ lẽo đẽo đeo bám theo cô.

"Mật Nhi, mấy ngày nay em đi đâu thế hả? Ở nhà, Lãnh Đông và mẹ đều lo lắng cho em lắm!".

Chị ta biết cô khó chịu, còn cứ mãi rắt réo bên tai cô, khiến cô nổi sùng lên nạt lại.

"Chị có thể thôi hỏi đi có được không?".

"Hỗn xược! Mày nghĩ mày là ai trong cái nhà này mà dám to tiếng với vợ tao?".

Lãnh Đông chặn trước cái người anh gọi là vợ kia, ra vẻ bảo vệ rất chặt chẽ, coi cô như thú săn mồi, sẽ làm hại chị ta sao? Cô có thể làm gì chị ta được chứ?

Lúc này, cô mới để ý, bụng chị ta nhô cao lên rồi. Trong đó có đứa con của Lãnh Đông. Cô bặm môi, che giấu cảm xúc của mình.

"Lãnh Đông, anh đừng như vậy, dẫu sao hai người cũng là cha con!".

"Cha con gì nữa chứ? Nó đã kết thúc quyền giám hộ của anh rồi. Hay đấy, anh vẫn chưa hiểu tại sao nó dám mặt dày ở lại đây!".

Cô đi nhanh, tiến đến mở cửa phòng của mình.

Giật mình, đây... Còn là phòng của cô sao?

Cô ngỡ ngàng. Giường của cô đâu? Bức tường màu xanh của cô đâu? Tủ quần áo của cô đâu? Thú bông của cô đâu? Sao giờ lại biến thành màu hồng, lại thành phòng của trẻ sơ sinh thế này?

Còn đang bần thần, chị ta lại tiến đến khiêu khích cô.

"À... Chết... Xin lỗi... Chị với bố tưởng em không về, cho nên đã dọn phòng của em đi rồi. Để chị bảo người hầu chuyển ra một phòng cho em vào ở nhé!".

Mật Nhi vẫn cố tỏ ra kiên cường, bình tĩnh nói với chị ta.

"Thú bông của tôi đâu?".

Con Totoro bố mua cho cô vào ngày sinh nhật lần thứ mười sáu của cô đâu? Bố biết cô rất thích Totoro cho nên mua tặng một con bự cho cô. Bố bảo, đêm đến, khi không có bố, hãy ôm nó và coi nó như bố vậy.

Vậy hiện giờ, nó đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!