Có Thiên Đăng bao bọc, cả cái trường này ai còn dám bắt nạt cô nữa chứ? Điều làm cô phiền lòng nhất ở trường hiện nay là đám Mỹ Linh cứ liên tục hỏi cô về Huyền Thư.
Còn mấy thầy cô thì vẫn đè đầu cưỡi cổ cô ra để đì. Trường học làm cô cảm thấy vừa bị hao mòn vừa mất phương hướng.
"Mật Nhi, em là học sinh lớp 12 rồi, còn không biết tan 30 độ là bao nhiêu mà phải bấm máy tính sao? Tôi thật sự nghi ngờ khả năng tốt nghiệp của em đấy!".
Bị thầy giáo giáo huấn trước mặt cả lớp, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô.
"Em đã giải được bài toán mà, chỉ là em không chắc... Nên mới phải bấm máy thôi...".
"Em còn dám cãi? Em học dốt, cả cái trường này ai mà không biết?".
Cô á khẩu. Không ngờ có ngày mình lại bị bẽ mặt đến mức này.
"Em đứng dậy, đi theo tôi!".
Thầy giáo nổi cơn thịnh nộ rồi. Mọi người đều có thể thấy điều đó trên gương mặt ông. Định kỷ luật cô ư? Cho cô thôi học, cũng được.
Mấy ngày nay, cô đã cố gắng hơn rất nhiều rồi. Lẽ nào bọn họ không thấy được điều đó sao? Mỗi tối cô cùng với Thiên Đăng học bài và làm bài tập. Mỗi sáng thức dậy đúng giờ cùng anh đến trường. Cô đang muốn chứng minh, cô ở một mình vẫn sống rất tốt. Và sự thực là như vậy, hôm nay cô đã giải được bài toán đó, mà không cần ai chỉ cả.
Tuy nhiên, cô đoán là, cho dù nỗ lực thế nào, cũng là không đủ. Đời đã muốn vùi dập, nào có tha cho ai?
Cô đi theo thầy giáo đến phòng hiệu trưởng... Khoan đã... Phòng hiệu trưởng sao?
Nếu là bị kỷ luật thì phải là phòng giám thị chứ?
"Được rồi, mau đọc số của bố em. Tôi sẽ yêu cầu bố em lên gặp tôi!".
Cô hoảng hồn. Gì cơ? Suốt ba tuần nay cô không về nhà, giờ phải gặp lại bố chỉ vì lý do lãng xẹt này?
Thật phiền phức. Thế nên cô đọc số của lão Phúc.
Thầy hiệu trưởng nhướn mày nhìn cô. Bộ dạng như vẻ tường tận mọi chuyện lắm.
"Đây không phải là số của bố em, đây là số mà em ghi trong sổ liên lạc. Cái tôi cần là số bố em cơ, và sẵn tiện cho tôi cả số mẹ em nữa!".
"Mẹ em?".
Khái niệm này còn quá mới mẻ với cô. Mẹ cô đã mất rồi mà. Bọn họ đang nói cái gì vậy?
Chuyện này đã đi quá giới hạn rồi.
Tất cả mọi việc, mắng cô, lôi cô lên văn phòng. Tất cả chỉ là để gặp Huyền Thư?
Chị ta đẹp đến mức ấy sao? Theo cô thì không!
Mẹ cô là ai, ngay cả cô còn chưa dám gọi. Sao bọn họ có thể tuỳ ý gọi như thế chứ?
Cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Máu nóng của cô như một ngọn núi lửa, chỉ chực phun trào.
"Thầy có suy nghĩ gì không mà lại nói vậy chứ? Huyền Thư là gì? Chị ta là thần tượng của thầy nhưng chẳng là gì của em cả. Hơn nữa, bố em đã kết thúc việc giám hộ cho em rồi"
- Cô rút ra tờ giấy từ trong túi - "Nên từ giờ nếu thầy có muốn gặp phụ huynh của em, hãy thẳng thắn mà đối mặt với em này!".
Cô đập hẳn tờ giấy lên trên bàn thầy giám hiệu rồi dứt khoát đi ra ngoài.
Khi Thiên Đăng tìm thấy cô, cô đang ngồi dưới gốc cây hoa phượng vĩ.
"Em lại khờ nữa rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!