Chương 17: (Vô Đề)

"Có chuyện gì sao?".

Thiên Đăng ôm lấy cô.

"Bố em không cần em nữa rồi!".

"À, là chuyện đó sao? Anh có thấy trên tạp chí... Huyền Thư cùng bố em, nhưng trên đó không có đề cập đến em...".

Thiên Đăng luôn để ý đến cảm xúc của cô. Dường như khi mỗi lần muốn nói ra gì đó, anh lại phải dừng lại một nhịp để xem cô có ổn không.

"Em quen làm người vô hình rồi. Bố luôn không muốn mọi người biết đến em. Anh biết không, thật ra em không phải là con gái của bố. Bố đã nhận nuôi em từ mẹ, chú quản gia bảo, ngày đó bố với mẹ em là bạn tốt".

Thiên Đăng rốt cuộc đã hiểu ra, thế nào Mật Nhi lại muốn xa lánh mọi người, hoá ra đều là để vừa lòng nguyện vọng của người bố kia.

"Em đã không biết. Trước đây, em chỉ nghĩ, do bố không thích bị người ta soi mói em là con gái bố, nên bố mới muốn giấu đi thôi...".

Thiên Đăng siết chặt vòng tay của anh hơn. Anh luôn thấy trong ánh mắt Mật Nhi ẩn chứa rất nhiều phiền muộn. Nhưng anh không ngờ, cô đã phải chịu đựng nhiều như thế này. Anh tự hỏi, đã có bao giờ, cô sống trong căn nhà đó, mà thật sự vui vẻ chưa?

"Hoặc có lẽ bố thấy em ngốc quá, không xứng làm con của bố... Nên mới giấu em đi...".

"Đừng nói vậy, em rất ngoan ngoãn và nghe lời nữa. Nếu anh mà là bố em, chắc anh sẽ tự hào lắm!".

"Vậy còn anh thì sao?"

- Mật Nhi tinh nghịch hỏi - "Gia đình anh như thế nào?".

"Gia đình anh sao? Tốt hơn nhà em một chút, nhưng không vui vẻ gì. Bố mẹ anh không yêu nhau, từ sau khi anh chào đời, nhà anh tan nát rồi. Vào lúc mẹ mang thai anh thì cũng là lúc bố đi ngoại tình với người khác. Mẹ anh đã rất đau khổ!".

Mật Nhi nghiêng đầu nhìn anh, khó mà tin được, một người lúc nào cũng sáng như ánh nắng mai, nở nụ cười với người khác, lại cũng có hoàn cảnh như vậy.

"Chuyện bố ngoại tình đã làm gia đình anh đục lục một thời gian dài. Anh đi học trễ hơn bạn đồng trang lứa một năm, cũng vì lẽ đó!".

Mật Nhi nhớ lại lời lão Phúc kể với cô.

Những người cười nhiều thường là những người kín kẽ nhất. Hiện tại cô mới hiểu. Mẹ cô ngày đó cũng xinh đẹp bao nhiêu, bị cuốn vào vòng xoáy tình yêu nên mới phải khổ sở như thế. Nếu không phải vì người bố đã không cần đến mẹ con cô kia, có phải mẹ vẫn sẽ ở bên cô không?

"Nói anh nghe xem, có phải ngoài chuyện đó ra, em và bố em còn có chuyện gì khác nữa không? Anh luôn có cảm giác, em và bố em không được bình thường!".

Mật Nhi cười trừ.

"Không bình thường chỗ nào. Anh nói em nghe thử xem?".

"Trông hai người giống tình nhân nhiều hơn... Cái đêm mà bố em đến đón em ở sân bóng đó, trông hai người có một cái gì đó khó nói thành lời được. Hôm đó em không gọi bố, anh còn cứ nghĩ người đó là bạn trai em, hôm sau lên trường thám thính, mới biết không phải".

Mật Nhi lưỡng lự một hồi, không biết có nên nói ra với anh hay không. Nhưng người duy nhất cô có thể tin tưởng và chia sẻ bây giờ chính là anh.

"Anh đoán không sai... Em đúng là có tình cảm với bố..."

- Cô vội giải thích - "Em cũng không biết mình như thế từ lúc nào nữa. Nhưng mỗi khi thấy bố đi cùng với Huyền Thư, em thấy đau lòng lắm!".

Nhắc đến đây, mắt cô lại rưng rưng.

"Xin lỗi. Em đã yêu người khác mất rồi!".

Thiên Đăng nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng an ủi.

"Nghe này, đó đâu phải lỗi của em. Anh yêu một người có trái tim đầy thương tổn như em, thì anh phải chấp nhận dùng một ít thời gian để hàn gắn nó lại thôi chứ làm sao đây?".

Anh vỗ vễ Mật Nhi như đứa trẻ nhỏ. Thiên Đăng suy nghĩ, nếu như đến anh cũng nhìn ra được mối thâm tình giữa hai bố con họ, lẽ nào Huyền Thư là phụ nữ nhạy cảm hơn mà không nhận ra. Chị ta nhất định sẽ gây khó dễ cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!