Lãnh Đông dập cây thuốc lá xuống gạt tàn. Cái cảm giác đó... Anh ghét cái cảm giác đó. Ba ngày qua chẳng thà giết chết anh đi cho nhanh. Đó là một kiểu hành hạ.
Con bé không hề nói với anh lấy một lời nào. Cách hành xử đó, có phải là đang lên án anh không? Con bé giận anh vì chuyện buổi sáng hôm đó? Giận anh bênh Huyền Thư sao?
Anh lấy tay day day thái dương, chợt thấy lão Phúc bê nguyên khay đồ ăn xuống. Anh đứng bật dậy.
"Sao? Con bé vẫn không chịu ăn gì à?".
Lão Phúc còn chưa kịp nói. Mẹ anh đã lạch bạch chạy xuống cầu thang từ phía sau.
"Này con bé kỳ cục lắm đấy! Lãnh Đông, con nên làm gì đi, có phải kêu bác sĩ không? Con bé không ăn gì, không cả ngủ luôn. Đêm qua mẹ tỉnh dậy giữa chừng thì thấy nó đang nhìn chòng chọc lên trần nhà. Kì lạ lắm, con phải làm gì đó đi!".
Anh cũng đang điên đầu. Anh đã phải bảo mẹ anh lên ngủ cùng để trông chừng con bé, biết đâu đêm hôm nó lại biến mất đi đâu.
Xem ra muốn tháo chuông, vẫn phải tìm người buộc chuông rồi.
Lãnh Đông vào nhà vệ sinh súc miệng, đảm bảo mùi thuốc đã bay hẳn rồi, anh mới đi lên lầu.
Mật Nhi ngồi thu lu một góc trong căn phòng rộng, thế càng khiến con bé nhỏ hơn bao giờ hết. Đầu con bé tựa vào con chó bự mà anh mua cho, trông nó giống như là đang ngủ khi mở mắt vậy, trông rất vô hồn. Đôi mắt lúc nào cũng sáng lấp lánh của nó giờ đây đã xuất hiện quầng thâm, đúng là trông nó kiệt quệ thật.
"Mật Nhi, con không ăn gì à? Bố dặn lão Phúc làm toàn những món con thích ăn nhất đấy!"
- Anh nói với giọng âu yếm nhất.
Con bé vẫn im lặng, mất hồn không nói gì, thậm chí còn chẳng có một phản ứng nào ra dấu là đã nghe thấy.
"Con có ổn không? Bố gọi bác sĩ cho con nhé?".
Mãi đến lúc này, con bé mới uể oải quay mặt lại đối diện với anh, nói ra ba từ.
"Không cần đâu!".
Rồi con bé như muốn đuổi anh ra ngoài, lại tiếp tục chìm đắm trong im lặng.
Anh kiên nhẫn, tới gần con bé, ôm nó vào lòng rồi nhấc lên giường. Anh có thể thấy rõ, con bé gầy đi nhiều rồi, chỉ còn da bọc xương, nhớ lần trước khi ôm lấy con bé, nó còn rất phổng phao.
Anh không khỏi thấy xót trong lòng.
Con bé nâng mi, giương đôi đồng tử lờ đờ nhìn anh.
"Không có".
"Còn nói là không nữa sao? Nếu không thì sao con bỏ nhà đi biệt tăm suốt ba ngày như vậy chứ? Con làm bố lo lắm biết không?".
Con bé lại nhìn vào vô định, trầm ngâm.
"Lại sao nữa thế?".
"Bố có biết, khi bố nói dối, trông bố rất xấu không?".
Nói dối? Anh nhíu mày, anh vừa nói gì ấy nhỉ. Còn chưa suy nghĩ cho thấu đáo, con bé đã ngồi dậy, muốn đẩy anh ra.
"Bố đi đi, con chỉ tạm thời thấy mệt vậy thôi. Qua mấy ngày nữa là sẽ khỏi!".
Trông con bé có vẻ muốn né tránh anh. Anh cảm giác như mình đã mất con bé rồi vậy. Anh nắm lấy vai con bé, giữ lại.
"Mật Nhi, có phải đã có chuyện gì đó không?".
"Không"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!