Chương 13: (Vô Đề)

Khi Thiên Đăng tìm thấy Mật Nhi, anh không khỏi hết hồn. Cô đang nhảy nhót như điên trên sàn, hú hét một cách cực kỳ hưng phấn và chấn động. Bên cạnh còn có một cô gái tóc trắng trông rất nổi lọan nữa.

Mật Nhi nhảy rất sung và điên cuồng, khiến anh không cách nào nhận ra cô nữa. Đã là 3 giờ sáng, anh đã đi tìm cô tới sáng, mới thấy cô ở đây, trong tình trạng như thế này.

Trông cô như một người khác hoàn toàn vậy. Tóc tai rũ rượi, đôi mắt vô hồn. Thiên Đăng thậm chí đã phải huơ tay trước mắt cô để chắc là cô đang nhìn mình.

Cô vừa thấy anh thì chạy lại ôm lấy, coi anh như một cái cột để biểu diễn một màn sexy dance. Anh không hề có hứng thú, anh thấy lo lắng nhiều hơn. Chắc chắn đã có chuyện gì đó!

"Thiên Đăng, anh thích em có phải không?".

Trong tiếng nhạc xập xình, Mật Nhi hỏi to.

Anh coi như lời nói của kẻ say, không hề để ý.

"Chúng ta yêu nhau đi... Em sẽ là bạn gái anh, có được không?"

- Mật Nhi lảo đảo dựa vào người anh, nói trong tiếng nấc cục.

Khắp người cô toàn mùi rượu, nhưng anh dám chắc, rượu không phải thứ biến cô thành thế này.

Thiên Đăng giờ đây rất cần một người thuyết minh, nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra đi.

"Chà! Con bé này yếu thật. Mới đập được có tí đá đã nấc rồi nôn oẹ cả buổi rồi. Cậu coi chừng con bé cho cẩn thận đấy nhé!"

- Bạch Lan lả lướt khoát tay một gã ở ngay đó rồi len vào đám người mất dạng.

Thiên Đăng một mình ôm lấy cô, anh choáng váng.

Làm thế nào, một cô gái như Mật Nhi có thể sử dụng ma tuý? Anh thực sự không tin vào tai mình nữa rồi.

"Đi! Anh đưa em về nhà!".

"Không! Em không muốn về nhà đâu! Chúng ta ở đây nhảy tiếp đi!".

Mật Nhi vui vẻ quay mấy vòng trên sàn. 

Vất vả lắm, Thiên Đăng mới lôi được cô lên xe và giữ bình tĩnh để đưa cô về nhà. Dĩ nhiên, không phải nhà của cô rồi, nếu nhà cô biết cô đã sử dụng ma tuý, không chừng sẽ giết anh mất.

Với lại, anh không nỡ để Mật Nhi bị la rầy. Xem ra cô đang có chuyện gì đó rất khổ tâm.

Nhà anh thì khác, anh ở chung cư nên sẽ không có người nhòm ngó bọn họ.

"Thiên Đăng, anh lại đây nhảy với em đi!".

Anh không còn cách nào, đành để mặc cô vui đùa.

Cô ôm ấp, vuốt ve gương mặt anh. Thậm chí, cô còn dám hôn anh, hoàn toàn do cô chủ động.

"Thiên Đăng, chúng ta làm tình đi! Em ngứa ngáy quá!".

Không chờ anh nói câu nào, Mật Nhi đã đẩy anh xuống giường, tự động thoát y trước mặt anh. Cô giống như một cái máy bị hỏng cứ tự động chạy, bị hư nút dừng.

Cô ngồi lên người anh, giúp anh cởi nút áo.

Anh cũng là con người, nói anh không có cảm xúc gì với Mật Nhi là không đúng, nhưng anh cũng không phải là một kẻ cơ hội, sao anh có thể lấy đi đời người con gái khi người ta không ý thức được là mình đang làm gì chứ?

Mật Nhi mơn trớn cơ thể anh, nhiệt tình hôn lên môi anh. Anh nóng dần, còn Mật Nhi thì ngày một lấn tới, cô còn định cởi cả áo ngực.

Phải làm sao? Phải làm sao? Anh luống cuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!