Chương 12: (Vô Đề)

Những tưởng tối qua đã đủ sóng gió rồi, Kim phu nhân không ngờ ngày mới đến lại bắt đầu bằng một cơn bão.

Thế nào mà Huyền Thư lại mò sang đây nữa?

Cô ta còn đang kiếm lời ngỏ ý chào bà thì đã bị bà chặn họng.

"Nhà này không hoan nghênh cô. Mai mốt mà câu được con trai tôi xong, xin mời hai người dọn ra ở riêng!"

- Bà thẳng thừng tuyên bố.

"Kìa mẹ! Huyền Thư đã làm gì mẹ đâu?"

- Lãnh Đông thấy hơi bực dọc.

Dẫu sao mẹ anh chưa tiếp xúc gì với Huyền Thư, đã có ác cảm như vậy, có hơi thiếu công bằng.

"Bà...".

Hiếm khi cả nhà mới được đoàn tụ thế này, Mật Nhi còn mơ màng, dụi dụi mắt. Nhìn ra Huyền Thư đang ở dưới bàn cùng ăn sáng với bố, cô ngây người.

"Mật Nhi"

- Bố vẫy cô - "Con lại đây chào chị Huyền Thư đi con!".

Mật Nhi ngơ ngác nhìn bố. Bố như vậy là có ý gì? Bố không phải không biết...

Tuy vậy, cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Cho dù tình cảm giữa cô và bố bất thành thì đã sao? Tình cảm cha con này, cô sẽ cố gìn giữ.

"Em chào chị..."

- Cô không tỏ bất cứ một thái độ gì.

"Lãnh Đông, mày thật quá đáng!"

- Kim phu nhân liên tục càm ràm con trai mình.

Huyền Thư chỉ còn biết cười trừ. Thật ra chị ta trông cũng không dữ mấy. Đó là đánh giá của cô trước khi chị ta buông câu nói.

"Chị gì nữa? Mật Nhi, con cứ gọi ta là mẹ cho quen dần đi là được".

Mật Nhi nghẹn lời.

Cách gọi đấy, đâu phải ai cũng gọi được? Chính mẹ ruột của cô, cô còn chẳng mấy khi gọi bằng đại từ thiêng liêng ấy.

"Gọi cho mẹ nghe thử một tiếng nào!".

Cô đưa ánh mắt cầu cứu cho bố, thầm van xin bố hãy ngăn cô ta lại đi. Nhưng bố, từ đầu đến cuối, không nói lời nào. Mật Nhi cúi gằm mặt che giấu sự thất vọng của mình.

Vào lúc đó thì bố lại nói.

"Nhưng... Con không muốn...".

"Sao? Giờ ngay cả đến lời của bố, con nghe hay không phải phụ thuộc vào sở thích nữa sao?".

Mật Nhi mím môi.

Kim phu nhân nhẫn nhịn mãi, lại phải lên tiếng.

"Lãnh Đông, mày hãy tha cho con bé đi!".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!