Trong xe yên tĩnh mấy giây, Thẩm Mộ Tình khẽ chớp chớp mắt, tìm cho mình một cái bậc thang.
"Không phải."
Cô nghẹn lời: "Anh quan tâm cái này sao?"
Khương Thần mở to mắt nhìn cô, đại khái ý là – không phải đâu, anh còn phải quan tâm cái gì?
Còn có chuyện gì đáng để anh quan tâm sao?
Thẩm Mộ Tình nghiêm túc suy nghĩ, hình như đúng là không có.
Vừa nghĩ tới đó, cô càng tức giận hơn.
Cô á khẩu không nói gì được nửa ngày, nhỏ giọng thì thầm nói: "Anh còn tính là bạn bè sao?"
Khi nghe nói như thế, Khương Thần thoáng ngừng lại, khẽ nói: "Tai vạ bay đến mỗi người bạn đều bay đi, không phải sao?"
Thẩm Mộ Tình: "…"
Cô nhếch lông mày, sao cảm thấy lời này quen tai như thế?
Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm gò má Khương Thần, sa vào mê man.
Sắc mặt anh lạnh lùng, dáng vẻ tốt trước sau như một. Cảm giác sắc bén trên người bị anh thu lại, giờ khắc này cảm giác sống lâu chức cao cả người xem ra giảm đi không ít, ngược lại là giống như anh trai nhà bên của cô.
Khương Thần cũng quả thật là anh trai nhà bên của Thẩm Mộ Tình.
Bọn họ lớn lên ở cùng một khu biệt thự, hơn nữa duyên cớ hai nhà có làm ăn qua lại, cha mẹ hai người còn là chị em gái thời đại học, so ra mà nói, quan hệ của hai người so với đám người Trình Trạm tốt hơn một chút.
Chí ít Thẩm Mộ Tình càng ỷ lại vào Khương Thần.
Khi còn bé, bất luận là có chuyện gì, to nhỏ, tốt xấu, cô đều đi tìm Khương Thần đầu tiên.
Khương Thần cũng luôn là người đầu tiên có thể giúp cô giải quyết, dần dà, tạo thành ỷ lại.
Mặc dù nói Khương Thần thường xuyên sẽ phàn nàn cô, thỉnh thoảng cũng có thể giễu cợt trêu chọc cô, nhưng anh thuộc kiểu người không nói ra suy nghĩ của mình.
Cười cô là một chuyện, nhưng che chở cô lại là một chuyện khác.
Thẩm Mộ Tình nghĩ, nếu không có chuyện ngoài ý muốn ngày đó, giữa cô và Khương Thần cũng sẽ không tồn tại không khí lúng túng như thế.
Vừa nghĩ tới đó, cô liền hối hận.
Ngày đó vì sao muốn cùng Khương Thần cùng nhau tụ họp uống rượu, sau khi uống rượu vì cái gì còn uống say khướt! Còn nói mình muốn biết cảm giác biết hôn đến cùng là cảm giác gì, sau đó cưỡng hôn Khương Thần!!
Không sai.
Thẩm Mộ Tình lớn lên rất xinh đẹp, mặc dù tính cách tùy tiện, nói chuyện cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhưng tính cách làm người khác yêu thích.
Người theo đuổi cô không ít, từ cấp hai đã có, nhưng không có một người thành công.
Trước kia, Thẩm Mộ Tình sẽ cùng bạn học và Khương Thần bọn người Trình Trạm so tài.
Cô từ nhỏ sống trong hội trai đẹp, ánh mắt bản thân rất cao.
Lớn lên bình thường sớm bị pass mất, lớn lên đẹp trai tính cách không tốt, học hành không giỏi… sau nhiều lần so sánh, thì vẫn độc thân.
Sau khi tiến vào ngành giải trí, một người bận bịu, một người khác là người đại diện đề nghị, cô tốt nhất là đừng yêu đương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!