Chương 23: (Vô Đề)

Nhan Thu Chỉ dừng một chút, có mấy giây kinh ngạc, cô chưa bao giờ nghĩ tới Trần Lục Nam sẽ gửi tin nhắn này cho cô.

Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy có thể anh bị mình làm phiền.

Giống như lần trước lấy đồ ăn ship tới, Trần Lục Nam thỉnh thoảng vẫn cho cô một chút dung túng.

Nghĩ ngợi vài giây, Nhan Thu Chỉ đứng dậy khỏi ghế.

Cô liếc mắt nhìn ống kính, đang suy nghĩ đến việc mình phải làm thế nào để bình tĩnh trở lại lầu, còn phải tránh ống kính tắt micro.

Lúc này ở trong sân và trong phòng sẽ không có cameraman gia đi theo, khá tốt.

Vẻ mặt cô bình tĩnh, vừa định vào phòng thì Thiệu Việt từ bên trong đi ra.

"Thu Chỉ, đi đâu vậy?"

Nhan Thu Chỉ dừng bước lại, nhìn về phía anh ấy: "Quay lại lầu lấy chút đồ, sao vậy?"

Thiệu Việt "A" một tiếng: "Không sao không sao, cô đi đi."

Trong giỏ anh ấy có chút đậu cô ve.

Nhan Thu Chỉ nhìn thoáng qua: "Có phải là đi chọn thức ăn không? Vậy tôi có thể quay lại sau cũng được."

Thiệu Việt gật đầu: "Không ảnh hưởng sao?"

"Không đâu."

Nhan Thu Chỉ không chút nghĩ ngợi nói.

Thiệu Việt cười, chỉ ra bên ngoài nói: "Vậy đi qua bên kia chọn thức ăn đi, có băng ghế nhỏ."

"…Được."

Hai người tìm băng ghế nhỏ ngồi, không ít đậu cô ve, thật ra Nhan Thu Chỉ không rành lắm, cô liếc mắt nhìn Thiệu Việt, lúc này mới làm theo.

Động tác của cô rất nhanh, giống như đang gấp gáp.

Đang cúi đầu làm, Thiệu Việt nói chuyện với cô.

"Không ngờ chúng ta còn có thể gặp được nhau trong chương trình."

Nhan Thu Chỉ mỉm cười: "Ừm. Trùng hợp thật."

Thiệu Việt chỉ mơ hồ cảm thấy lời này có chút quen tai, anh ấy nhìn động tác của Nhan Thu Chỉ, tay con gái rất nhỏ lại thon dài, mềm mại trắng nõn, móng tay không hề tô thêm bất kỳ màu sắc nào, chỉ là màu hồng nhạt nguyên bản nhất, lại xinh đẹp bất thường.

Anh ấy thu lại ánh mắt, đưa mắt nhìn trên mặt cô.

Sau khi tắm rửa xong, Nhan Thu Chỉ chỉ thoa một ít sản phẩm chăm sóc da, không thoa thêm những thứ khác, nhưng cô trời sinh đoan trang, nhìn gần càng dịu dàng tinh tế, khiến cho người ta không tự chủ mà dừng ánh mắt trên mặt nàng.

Không hiểu sao, Thiệu Việt có một khắc kinh ngạc.

Bỗng dưng, Nhan Thu Chỉ hỏi một tiếng: "Ngoại trừ đậu cô ve còn có gì không?"

Thiệu Việt hoàn hồn, trong giọng nói mang theo chút ý cười, ôn hòa nói: "Chắc là không còn, để tôi đi hỏi mấy người chỗ thầy Từ."

"Được."

Nhan Thu Chỉ tiếp tục nhặt hơn mười cây đậu còn lại, làm mãi làm mãi, cảm giác được có chút gì đó không đúng, luôn cảm giác có người đang nhìn mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!