Chương 45: Một đường phong ba

"Đan Thành Thục Quốc, chúng ta đi tới đó làm gì?" Tuyết Cầu lần đầu ngồi xe ngựa cổ đại, dĩ nhiên là hưng phấn mãi, cứ nhấp nhổm ngồi tỏng xe, rồi lại kéo cửa sổ ra ngắm cảnh, cuối cùng, lại hỏi một câu không đầu không đuôi.

"Tới sẽ biết" Huyền Mặc tựa vào vách xe ngựa, hai mắt khép hờ, có chút ỉu xìu phờ phạc. Lại thấy bé cưng một bên, chỉ lo lắng ghé mắt vào cửa sổ, nước miếng cứ chảy ròng ròng thưởng thức cảnh sắc kỳ dị bên đường mà bé chưa thấy bao giờ.

Tuyết Cầu nghiêng đầu nhìn gò má Huyền Mặc trở nên tái nhợt, di chuyển nhẹ nhàng tới bên hắn, huých nhẹ vào tay hắn hỏi khẽ, "Yêu nghiệt, ngươi chắc không phải say xe đó chứ?"

"Lắm lời, ta hỏi qua người khác rồi, từ đây tới Đan Thành ít nhất cũng mất mấy ngày, ngươi có sức quan tâm tới ta choáng váng say xe, chẳng bằng giữ sức nghỉ ngơi đi thì tốt đơn" Trên mặt Huyền Mặc đỏ ửng khả nghi, thừa dịp Tuyết Cầu cười to thì giơ tay kéo nàng lại bên mình, ôm chặt lấy Tuyết Cầu đang tràn đầy tinh lực chợp mắt cùng hắn tý.

"Ta chỉ không ngờ, yêu nghiệt cũng bị say xe, ha ha Tuyết CẦu bị Huyền mặc ôm chặt vào lòng, không tránh được, chỉ đánh khoái trá mở miệng cười to. Còn bé cưng Kim Tinh thì vẫn ghé sát cửa sổ, lập tức gọi bé lại, "Quá Nhi, đường còn dài, tới nương nào"

Bé cưng Kim Tinh thấy Tuyết Cầu gọi bé lại thì lập tức đập đập cánh tay nhỏ mập, cười khanh khách chui vào giữa hai người, đôi mắt tím chớp chớp nghẹo trái nghẹo phải nhìn, cái miệng nhỏ cong lên phun đấy nước bọt kêu lên khoan khoái, "Phụ thân! Nương nương!"

Bị bé cưng Kim Tinh dày vò một trận như thế, sắc mặt Huyền Mặc lại thêm tái thêm, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, khóe miệng vẫn cố cong lên mỉm cười.

Tuyết CẦu thấy thấy lập tức hôn khẽ lên miệng nhỏ của nó, nói khẽ, "Quá Nhi, yêu nghiệt thúc … của con…. Phụ thên yêu nghiệt của con sức khỏe không được ổn, chúng ta nên ngoan ngoãn, đừng làm ầm ĩ đến người" Tuyết CẦu một câu "thúc thúc" chưa nói hết, thì thấy sắc mặt Huyền Mặc đã khó coi hơn, vội vàng sửa lại.

Bé cưng Kim Tinh ngoan ngoãn gật đầu, lập tức không nói nữa, hai tay mềm yếu cầm vạt áo Huyền mặc, tay khác kéo tay Tuyết Cầu, chớp chớp mắt, chẳng mấy chốc thì bé đã nhanh chóng ngủ say.

Tuyết CẦu thấy Huyền Mặc không lên tiếng, cũng yên lòng, giúp bé cưng Kim Tinh lau nước miếng chảy trong lúc ngủ mơ, rồi bản thân cũng chìm vào mộng đẹp.

Giữa tiếng xóc nảy của xe ngựa, đảo mắt đã chạng vạng tối. Huyền mặc sau khi nghỉ một buổi chiều cơn hoa mắt chóng mặt cũng giảm xuống, thấy một lớn một nhỏ ngủ say sưa trong lòng. Đêm không tiện chạy, Huyền Mặc định lay Tuyết Cầu và bé cưng tỉnh lại, rồi định tìm một trấn nhỏ nghỉ qua đêm. Bỗng khẽ cười, theo lệ thường lấy ra kính hộ thể nàng giống tối qua, bản thân lắc mình đứng dậy xốc mành ngựa lên, dựa vào trên cỗ xe ngựa ngồi.

Huyền Mặc vỗ nhè nhẹ lên Linh Ngữ, ý bảo hắn dừng lại. Linh Ngữ hí lên một tiếng, đầu ngựa ngẩng cao, trong ánh chiều hoàng hôn hiền hòa, càng khiến cho hắn như được tăng thêm một quầng vàng xinh đẹp, nhìn khí thế bức người như vậy, tư thế tao nhã.

"Bọn chuột nhắt các ngươi thật buồn cười, đã bị ta phát hiện mà vẫn muốn tiếp tục làm kẻ trộm trốn ở đó hả" Huyền Mặc lười nhác mở miệng, giọng nói xen lẫn khàn khàn. Cặp mắt hoa đào xinh đẹp giờ phút này đang liếc về một chỗ khác, trong mắt lóe lên ánh sáng khiếp người.

Huyền Mặc vừa dứt lời, từ tầm mắt hắn nhìn quả nhiên có bốn năm người vạm vỡ đi ra, người nào người nấy cầm trong tay đại đao sáng chói. Một trong kẻ đó như như cầm đầu tiến lên một bước, cất giọng vang dội kêu lên, "Tục ngữ có nói, cỏ này là ta tài, hoa này ta mở, chỉ một câu, cướp đoạt!"

Tên to con vừa nói xong, lập tức bên cạnh còn có một giọng nhỏ cãi lại, "Đại ca, sai rồi, hẳn nên nói là cây này ta trồng, đường này ta mở. Hơn nữa ăn cướp là hia từ, không phải một từ"

Gã to con thẹn quá hóa giận, bất giác lại cất giọng hùng hổ đáp, "Lão tử ăn cướp,. bất chấp nó đúng hay sai!"

Huyền Mặc chau màu, giọng nói người này vang như vậy, sợ là làm ầm ĩ tới Tiểu Cầu Nhi và Quá Nhi của hắn, trên mặt lại càng tươi cười hài hòa, "Ăn cướp, cướp gì?"

Gã to con thấy Huyền Mặc hỏi tới điểm quan trọng, lập tức đắc ý hả hê chống nạnh hét lớn, "Cướp sắc, lão tử chẳng lạ gì; giựt tiền, thấy ngươi ngoài quần áo trên người đáng giá ra chẳng có gì. Hãy để con ngựa này của ngươi lại, lão tử để cho ngươi toàn thây"

"Toàn thây sao? Cũng được, bản công tử cũng không muốn nhìn thấy máu thịt ghê tởm văng tung tóe khắp nơi" Huyền mặc khẽ cười quỷ dị, giữa lúc những đại hán kia đang ngơ ngác, tay phải lặng lẽ vung pháp quyết ra. Ai nấy còn chưa phục hồi tinh thần, thì đã tắt thở ngã xuống, chỉ còn sót lại tên thủ lĩnh to con vẫn còn sống. Hắn khó hiểu tại sao trong chớp mắt tất cả mọi người đã bị giết hết vậy.

Huyền Mặc ngồi trên xe ngựa ngạo nghễ nhìn kẻ to con hấp hối trên mặt đất kia, cười lạnh nói, "Giữ lại mạng nhỏ của ngươi, về nói cho ông chủ trạm dịch kia biết, nếu còn dám có ý đồ với bản công tử, cả đời này sợ rằng ông ta có muốn bán ngựa cũng không xong đâu" Nói xong, Huyền Mặc vỗ nhẹ nhẹ lên Linh Ngữ, ý bảo nó chạy tiếp, lúc này mới chui vào trong xe ngựa.

Bên trong xe, Tuyết Cầu đã tỉnh, vẫn ôm bé cưng Kim Tinh ngáy khò khò tỏng lòng, thấy Huyền Mặc tiến vào, thì ngước mắt nhìn hắn một cái, rồi lại quay đầu ngó ra cửa sổ ngắm phong cảnh.

"Ngươi đã thấy hết rồi?" Huyền Mặc cười cợt nhả ngồi xuống cạnh tuyết Cầu, ôm chặt lấy eo nàng, tựa đầu lên vai nàng hỏi khẽ.

"Ừ" Tuyết Cầu đáp nhẹ một câu, cũng không nhìn Huyền Mặc, chỉ là cứ nhìn ra ngoài cửa sổ không chớp mắt.

"Tiểu Cầu Nhi đồng tình với họ sao/" Huyền Mặc nhìn thấy tâm tư Tuyết Cầu, liền khẽ cười, hỏi thêm môt câu nữa.

"Ta không biết họ, vì sao lại đồng tình chứ"

"Nếu thế, có chuyện gì không vui vậy/"

"Sau này nếu ngươi muốn giết người, nên cách xa Quá Nhi và ta một chút, ta không muốn để cho Quá Nhi có ấn tượng xấu gì" Tuyết Cầu không kiên nhẫn đẩy Huyền Mặc ra, trong mắt giận tái đi.

Huyền Mặc nở nụ cười, quả thật ý Tuyết Cầu trong hắn là nếu nàng đáp mình đồng tình với người kahcsm biết đâu hắn sẽ mất hứng với nàng. Thiên hạ như thế, thật sự rất hợp khẩu vị với hắn mà. Phát huy giống sức mạnh Tiểu Cường, có da mặt dày, Huyền Mặc lại áp sát Tuyết CẦu, cất giọng mềm nhẹ nói, "Chỉ lần này thôi, không có lần hai. Tiểu Cầu Nhi, Huyền Mặc thật sự càng ngày càng thích ngươi, ha ha"

"Ngươi tại sao lại biết bọn cướp này có liên quan với ông chủ trạm dịch chứ?" Tuyết CẦu cũng không muốn thảo luận sâu thêm với Huyền Mặc về vấn đề này nữa, nên nói lảng sang chuyện khác, khéo léo lái đi.

Huyền Mặc hơi bất mãn liếc nhìn Tuyết Cầu đầy ai oán, thấy nàng vẫn bình tĩnh, thì khôi phục lại đứng đắn, môi mỏng hé mở, "Chẳng dám giấu ngươi, Truy Phong đúng là Huyền Mặc hướng tộc Lộc Thục mượn dùng chút, nhất định phải là con ngựa bình thường, kẻ thô kệch này sao có thể nhận ra Truy Phong không phải là vật thường chứ? Nhưng chúng vừa tới thì đã chỉ thẳng tên muốn cướp nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!