Bảo có cha mẹ
Tuyết Cầu dĩ nhiên không phân biệt nổi âm thanh Ban Long kia đến tột cùng là gì, nàng kích động chạy lên csm ôm chặt bé cưng Kim Tinh toàn thân trần trụi vào lòng, sợ nó bị lạnh, vừa sốt ruột quay đầu về Huyền Mặc quát lên, "Trước mặc kệ cái gì mà Bàn Long hay không Bàn Long, có thể cho Quá Nhi mặc quần áo được không?"
Sắc mặt Huyền Mặc nặng nề chăm chú nhìn một lát, lúc này mới vung tay áo lên, thay cho bé cưng Kim Tinh một bộ quần áo hồng nhạt vừa người, chỉ là mắt vàng kia chớp động miệt mài theo đuổi suy tư.
Bé cưng Kim Tinh nhất thời không chịu nổi cảnh biến hình quá nặng, bất giác ngất đi. Giờ phút này chậm rãi tỉnh lại thấy mình nằm trong lòng Tuyết Cầu, lập tức muốn tung cái đuôi nhỏ ra cuốn lấy nương mình yêu nhất, lúc này mới phát hiện ra chẳng thấy đuôi nữa, được thay bằng một đôi chân béo ụ ị trắng nõn.
Trong mắt Tuyết CẦu, bé cưng Kim Tinh biến hình thành một đứa bé nhân loại chứng ba bốn tuổi, có chân tay mềm mại và răng nhỏ, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm cùng đôi mắt tím to ngập nước, tóc rơi xuống trán. Mặc trên người bộ quần áo Huyền Mặc cho nó, hai chân tay đạp đạp không ngừng, rõ ràng là thấy bộ dạng biến hình của mình chẳng tốt chút nào.
Tuyết Cầu buồn cười ôm bé cưng Kim Tinh, hôn khẽ lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nó, cười vô cùng vui vẻ.
Còn bé cưng Kim Tinh rốt cuộc cũng thấy mình hóa thành hình người giống y Tuyết Cầu, cái miệng nhỏ a a, hai tay ôm choàng lấy cổ Tuyết Cầu, hôn bẹp bẹp mấy cái lên mặt Tuyết Cầu, cũng không quản xem nước miếng có theo mấy cái hôn của mình dính lện không nữa.
Tuyết Cầu vui mừng lau nước miếng bên miệng bé cưng Kim Tinh, định hướng dẫn bé mở miệng nói chuyện, "Bảo bối Quá Nhi, tới gọi nương một tiếng nghe xem nào"
Bé cưng Kim Tinh vừa biến hình, chắc sẽ không nói, giờ phút này thấy vẻ mặt chờ mong của Tuyết Cầu nhìn bé, lập tức chớp chớp đôi mắt to, cố gắng há mồm thật to, nhào vào trong lòng Tuyết CẦu, mở miệng nói thật to, "A….a, Hỉ Nhi lang" Giọng còn non nớt, chứa phần đặc biệt mềm nhẹ của trẻ nhỏ.
Hỉ Nhi Lang… Tuyết CẦu cười ngất cứng đờ, chẳng bằng gọi mừng sói đó chứ. Bất đắc dĩ nàng đành nhẫn nại như Vân Cảnh lúc trước, sửa từng câu từng chữ cho bé cưng Kim tinh phát âm, "Quá Nhi, không phải là Hỉ Nhi lang, là Tuyết, Nhi, Nương"
Mà Huyền Mặc rõ ràng không muốn tìm tòi nghiên cứu trước mặt bé cưng Kim Tinh phần nghi ngờ trong lòng hắn, hiện giờ nghe thấy bé cưng Kim Tinh nói không rõ, gọi Tuyết Nhi nương thành Hỉ Nhi Lang, bất giác mặt mày rạng rỡ cười ha ha không ngừng.
Bé cưng Kim Tinh thấy Huyền Mặc cười, lập tức cũng cười theo, tay trắng nõ nhỏ bé dướng về phía Huyền Mặc gọi "Mỗi ngày. Mỗi ngày"
Tuyết CẦu nghe chẳng hiểu gì, nàng ôm bé cưng Kim Tinh đi tới trước mặt |Huyền Mặc, nghi ngờ hỏi, "Mỗi ngày là cái gì thế?"
Huyền Mặc cười không đáp lại, ngược lại còn nhận bé cưng Kim Tinh trong tay Tuyết Cầu, điểm nhẹ lên mũi bé, nói, "Quá Nhi, gọi lại một tiếng nào"
"Mỗi ngày!" Bé cưng Kim Tinh ngoan ngoãn há mồm gọi, còn ôm lấy cổ Huyền Mặc, nước miếng văng tứ tung lên áo hắn.
"Ngoan quá" Huyền Mặc vỗ nhẹ lên lưng bé cưng Kim Tinh, hoàn toàn không để ý tới quần áo mình bị dính nước miếng của bé cưng Kim Tinh.
Tuyết CẦu vẫn không hiểu nổi màn đối thoại của hai người họ, nhìn trái ngó phải, cũng chẳng buồn bảo giải thích.
Huyền Mặc thấy thế, lập tức tốt bụng thay Tuyết Cầu giải thích, "Trong miệng Quá Nhi mỗi ngày có ý là phụ thân, con thấy có đúng không?" Bé cưng Kim Tinh lập tức a a phụ họa theo, ôm lấy Huyền Mặc cứ gọi liên tục "Mỗi ngày"
Tuyết Cầu chẳng nói hai lời đoạt lại bé cưng trong tay Huyền Mặc, điểm nhẹ lên cái trán trắng nõn của bé, dạy, "Quá Nhi hư, nhận giặc làm cha, cha con phải là Vân phụ thân chứ"
Bé cưng Kim Tinh chớp chớp mắt, chẳng để ý tới Tuyết CẦu, cứ tiếp tục la hét, "Hỉ Nhi Lang! Mỗi Ngày!"
Đợi tất cả mọi người chơi mệt rồi, Huyền Mặc liền gọi Minh Nguyệt kinh ngạc tới, bảo hắn mang bé cưng Kim Tinh đi nghỉ, rồi kéo Tuyết CẦu lại bên cạnh, vẻ mặt có vẻ nghiêm túc nói, "Tiểu Cầu Nhi, ngươi nói thật với Huyền Mặc, Quá Nhi đến tột cùng là từ đâu mà tới"
Tuyết CẦu biết Huyền Mặc sẽ hỏi vậy, nhất định có chuyện quan trọng, nên kể chi tiết mọi chuyện từ việc Phượng Vương Phượng Tu cứu được bé cưng Kim Tinh ở lãnh địa đông phương núi BẮc Hào ra, rồi kể lại những chuyện nàng đã trải qua nói hết cho Huyền Mặc.
Huyền Mặc sau khi nghe xong trầm tư rất lâu, Tuyết Cầu cũng an tĩnh ngồi bên cạnh, trong lòng cũng đang nghĩ ngợi, bé cưng Kim Tinh rõ ràng là đứa con của tộc Tù Bò, vì sao Huyền mặc sau khi nhìn thấy nó biến hình thì lại gọi to một câu là Bàn Long, vậy Bàn Long này đến tột cùng là loại rồng gì thế?
"Tiểu CẦu nhi, ngươi nghe cho kỹ đây, những điều này đều là do Huyền Mặc đoán, vì thế ngươi phải ghi nhớ kỹ trong lòng, tuyệt đối không được nói ra với bất cứ ai"
Tuyết Cầu cười gật đầu, dù sao cũng đều là rồng cả, có thế nào cũng chẳng thay đổi được.
"Tiểu Cầu Nhi, ngươi có biết Bàn Long là gì không?"
Tuyết CẦu thành thật lắc đầu, nói thực, vào kiếp trước nàng cũng chẳng quan tâm tới trên đời này có loại rồng hay thần vật gì tồn tại cả, mấy ngày ở cùng một chỗ với Vân Cảnh mới hiểu được rồng cũng chia thành nhiều loại, đây cũng là lần đầu tiên nghe thấy từ Bàn Long này.
"Nói vậy ngươi cũng biết, rồng được chia thành nhiều loại, Long Thần và Long Vương với Long Mẫu sinh ra, mà con rồng thứ chín là do Long Thần sinh ra, sở dĩ tám phương đại lục đều lấy cửu tộc họ là tôn quý nhất. Tiếp đó là Long Tộc dị chủng, tức là tộc Li Long, là tộc rồng có sừng, dĩ nhiên là gồm cả bộ tộc giao long chúng ta nữa. Còn trong long tộc có dị chủng chỉ có bộ tộc có thân phận vào hàng long hạ đẳng, đó là tộc Bàn Long.
Tộc Giao long cũng bởi không có sừng mà được gọi là long chủng hạ đẳng, nếu không phải tộc ta dũng mãnh dị thường, cũng không sống được yên. Còn Bàn Long không có sừng cũng không có vân, có liên quan sâu xa với nước, không cách nào biết bay. Vì thế tộc Bàn Long đợi Long Tộc chỉ định được phép sinh hoạt tại vùng có hồ nước, tám phương đại lục, thậm chí cả vùng Tuyết hoang này cũng không có chỗ sống yên"
"Vậy Quá Nhi…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!