Vương tử ngón tay cái (1)
Câu chuyện cổ về Vương tử ngón cái
Ngày xưa có một cô gái xinh đẹp, nàng thực sự lúc nào cũng muốn có một đứa con lớn chút, nhưng mà nàng không biết nên làm thế nào mới có được, vì thế nàng đi gặp một vị tiên.
Vóc dáng nàng tiều tụy nhìn vị thần tiên nói, "Vâng, thần tiên vĩ đại, con rất muốn một đứa con nho nhỏ vô cùng, người có thể chỉ cho con biết phải làm sao mới có được không?"
"Haizz! Chuyện này dễ thôi!" Tiên nữ nói xong ban cho cô gái một hạt rau cúc vàng, "Ngươi cầm hạt rau cúc vàng này đi đi, nó không phải là một loại rau cúc vàng thật đâu, nó vừa không thể ăn, cũng không thể để cho gà nhà ngươi ăn được. Ngươi chôn nó xuống dưới đất, chẳng bao lâu ước nguyện của ngươi có thể đạt được"
"Thần kỳ vậy ư, thế mà ngài lại biết nhà ta nuôi gà chứ! Cám ơn ngài, thần tiên tốt bụng" Cô gái nói xong, đưa ba thỏi bạc cho tiên nữ sau đó về nhà chôn hạt rau cúc vàng xuống đất trong vườn.
Chẳng bao lâu, có lẽ là bảy bảy bốn mươi chín ngày vậy, chỉ trong một đêm hạt nẩy mầm, lớn rất nhanh nở ra một đóa hoa vàng non mềm. Thoạt nhìn nó trông giống như một cây cúc vàng vậy, tuy nhiên lá xanh kia cứ bao bọc lấy nụ hoa, mà nụ hoa thì vẫn chưa nở như cũ.
"Ôi, đóa cúc vàng này đẹp quá!" Cô gái như Đại Ngọc chôn hoa vậy vừa nhìn thấy cảnh đẹp như thế thì không nhịn được chu cái miệng nhỏ xinh hồng hồng kia, hôn nhẹ lên đóa hoa màu vàng đó.
Tuy nhiên trong lúc nàng đang hôn, Đóa Hoa nhỏ bỗng nổ đốp một cái nở rộ hoàn toàn.
Hiện giờ chúng ta cuối cùng cũng thấy, đây đúng là một cây cúc vàng thực sự. Nhưng chính giữa đóa hoa, ngay trên mặt nhụy hoa, có một Hoàng tử nhỏ đang ngồi, bên hông đeo bội kiếm. Thoạt nhìn chàng vừa trắng nõn vừa đáng yêu, thân thể chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, bởi vậy cô gái sung sướng gọi chàng là "Vương tử ngón cái"
Phiên bản Vương tử Ngón cái của thỏ ăn thịt
Ngày xưa có một con thỏ tham ăn, trong mắt nó ngoài thịt ra cũng chỉ có thịt mà thôi. Nếu có thể, nó hy vọng cả đời đều có thịt ăn mãi không hết. Vì thế, soái khí Long Tộc Vân Cảnh mới ném cành ô liu yêu ra cho nó, "Ta biết trong mắt ngươi chỉ lúc nào cũng có thịt, nếu Cảnh đây có thể bao bọc ngươi cả đời, dĩ nhiên tin rằng sẽ cho ngươi cả đời không rời ta được, ta sẽ cho ngươi cả đời được ăn thịt mãi không hết"
Bởi vậy mẫu thân Vương tử Vân Cảnh đã tìm được con thỏ, bà là một cô gái vô cùng kiều diễm, xinh đẹp, có đôi mắt màu bạc, đôi môi xinh đẹp hình trái tim. Bà quan sát con thỏ một lát, cười hiền lành mở miệng hỏi, "Có muốn ở cùng một chỗ với con ta cả đời hay ăn thịt mãi không hết không?"
Con thỏ nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, rồi toét miệng cười khà khà, "Muốn hết"
"Làm càn, từ xưa cá và tay gấu không thể muốn cùng lúc được, ta hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi có muốn ở cùng một chỗ với con ta hay là muốn cả đời có thịt ăn không hết không?" Mẫu thân Vương tử vì con thỏ trả lời giảo hoạt nên hơi tức giận chút.
"Bẩm Vương hậu, cá và tay gấu đều ngon hết, tuyệt… Tuyết Cầu lấy hay bỏ cũng không được" Quả thật, trong mắt thỏ nó yêu nhất là thịt, sao có thể bỏ được một thứ chứ.
"Mà thôi, ngươi cầm quả cầu lam này đi. Nó cũng không phải là quả thật, nó cũng không thể ăn, cũng không thể bị ngươi ăn. Ngươi đem nó mang theo bên người, chẳng bao lâu ngươi có thể đạt được ước nguyện"
"Ta sẽ không ăn đâu!" Con thỏ nuốt nước miếng ực một cái, nó còn đang nghĩ làm cách nào ăn trái cây kia, "Cảm ơn ngài, Vương Hậu tốt bụng" con thỏ nói xong, cũng cười cười với mẫu thân Vương tử, rồi tách khỏi vương tử trốn đi.
Chẳng bao lâu, có lẽ là bảy bảy bốn mươi chín ngày vậy, quả thật là cây đậu nẩy mầm lớn lên giống cây táo, có quả sáng mùi vị nhìn mê người. Thoạt nhìn nó có vẻ như là loại quả ăn được vậy, tuy nhiên đã lâu rồi mà nó vẫn còn tươi non như cũ, chẳng có chút dấu hiệu bị hỏng.
"Ôi, ta đói bụng quá đi" Con thỏ hai mắt tỏa sáng nhìn quả ngon trước mắt, thừa dịp Vương tử Vân Cảnh không ở đó, nổi cơn lên muốn ăn quả. Chỉ là quả táo nhỏ so với con thỏ nho nhỏ thì lại quá mức khổng lồ, nó bất đắc dĩ há cái mồm to như chậu máu ra, ngay trên quả phát sáng màu lam kia gặm một miếng.
Tuy vậy răng nó cũng không được sắc cho lắm nên vừa chạm phải vỏ bên ngoài của quả ngon, quả ngon bỗng nổ đốp một cái, vỡ làm hai nửa.
Hiện giờ rốt cuộc chúng ta cũng có thể thấy được đây quả thật không phải là một quả thật. Tại bên trong quả ngon kia không có tý thịt quả nào, mà giữa không gian nho nhỏ, có một vị Vương tử bé bỏng đang ngồi, trên người mặc áo màu lam, tóc dài phấp phới, ống tay áo bay nhẹ nhàng. Thoạt nhìn chàng vừa trắng nõn vừa đáng yêu, thân thể cũng chỉ lớn bằng ngón tay cái, bởi vậy con thỏ bỏ qua ý nghĩ muốn ăn chàng trong đầu đi, oán hận gọi chàng là "Vương tử Ngón cái"
Phiên bản đúng của Vương tử Ngón cái
"Vân Cảnh, đều tại Tuyết Cầu làm hại ngài không nhà để về" Tuy Vân Cảnh nói là phải xa nhà, nhưng từ lúc Vương Hậu Vân Uyển tiễn đưa thì có thể nhận ra được, chắc chắn đã phạm phải sai lầm nên không thể không ra khỏi nhà, mà khả năng lớn đó là bởi nàng.
"Không liên quan gì tới Tuyết Nhi đâu, Cảnh từ nhỏ đã được Phụ Vương mẫu hậu an bài cho tới lúc trưởng thành như vầy, vì thế muốn được làm chủ. Tám phương đại lục này còn có rất nhiều cảnh đẹp thần bí, trăm năm biết đâu cũng không thể đi ngắm hết được một lần!" Mặt mày Vân Cảnh tươi rói nhìn về phía Tuyết Cầu, trong lòng cũng thấy nặng nề việc bắt buộc phải rời khỏi nhà.
"Được, Tuyết Cầu sẽ cùng Vân Cảnh đi ngắm cảnh non sông tuyệt đẹp nhất, ngắm cảnh ban mai dâng lên từ phía đông, hoàng hôn về chiều ở phía tây, thì cũng thấy cả một đời người trôi nhanh thôi" Thực ra Tuyết Cầu trời sinh tính không phải thích yên tĩnh, nếu có cơ hội thì dĩ nhiên sẽ không dễ buông tha.
Còn Vân Cảnh lại coi câu nói có chút mờ ám này lý giải tình ý nẩy mầm trong lòng Tuyết CẦu, dĩ nhiên là vui sướng vô cùng, lại nhìn thấy mục đích trước mắt, trong nháy mắt như trên trời giáng xuống một tòa nhà nho nhỏ trên đỉnh núi vậy.
Núi này tuy nhỏ, nhưng lại được cây dâu bao phủ khắp nơi, màu xanh tươi tốt ngập trong mắt, nhưng cũng có một tư vị khác hẳn, hơn nữa núi này không có tung tích tiên thú hay yêu thú gì, vì thế hơi u tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng gió thổi lá cây kêu sàn sạt.
Vân Cảnh nhìn thấu vẻ khó hiểu trong mắt Tuyết Cầu, mỉm cười giải thích, "Núi này có tên là Tuyên Sơn, trong núi có một gốc cây dâu, có tên là Đế Nữ Tang, chính là nơi dùng để luyện tập biến hình rất tốt, cũng chính là nơi Long Tộc nhất định không thể lợi dụng được. Còn Long Tộc ta từ trước tới nay không cần gì đó trợ giúp, bởi vậy, nơi này mới hiếm thấy tung tích các loài thú.
Mà Cảnh thì lại muốn nàng mau chóng biến hình nên mới mang nàng tới đây"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!