***
Khi trời còn tinh sương thì hắn đã thức giấc.
Bên ngoài chấn song, bóng cây dưới nắng mai đong đưa dao động.
Hắn rửa mặt, cạo sạch râu, buộc mái tóc dài lên, rồi vào mảnh sân nhỏ tập một bộ quyền.
Giờ Mẹo canh ba, A Vạn đưa đồ ăn sáng tới, còn kèm theo một bộ đồ mới.
Hắn nhìn bộ đồ mới trong tay A Vạn, sau đó ngước lên nhìn người đeo một chiếc bịt mắt trước mặt mình.
A Vạn nói với vẻ mặt vô cảm: "Tiểu thư nói, bộ đồ cũ của thiếu gia đã bị giặt hư rồi."
Dĩ nhiên là nói dóc, chuyện này cả hai đều biết.
Trong thoáng chốc, bên trong con mắt còn lại của A Vạn dường như ánh lên vẻ đồng tình cùng có lỗi, nhưng hắn vẫn cố nhịn.
Thú thật, mấy năm trước, lúc hắn được phái tới hầu hạ chủ tử này thì cũng từng nghe rất nhiều lời đồn, nhưng tới khi theo bên hầu cận, hắn mới thật lòng thương hại cho hoàn cảnh của Phong Tri Tĩnh.
Ngoài mặt, Phong Tri Tĩnh là đại thiếu gia, song trên thực tế, vị đại thiếu gia bị đồn không phải con ruột của lão gia này hai ba ngày lại bị cử ra ngoài một chuyến, làm toàn những chuyện mệt mỏi và cực nhọc nhất, còn làm những chuyện mà quản sự bình thường hoàn toàn không muốn làm.
Vào mùa xuân hoa nở, hắn bị phái tới con đường tơ lụa ở Đại Mạc Tây bộ, vào mùa hè nóng bức, hắn bị cử đi chạy thương thuyền ở phương Nam ướt át, vào cuối thu quang đãng, hắn phải đến vùng Xuyên Điền núi cao sông xa để vận chuyển dược liệu, vất vả lắm mới đến mùa đông tích trữ, ngỡ đâu có thể nghỉ xả hơi, nào ngờ vị thiếu gia này lại bị vứt tới vùng đất hoang phương Bắc lạnh tới cóng người, chìm trong vùng đất phủ tuyết trắng xóa, lặn lội ngàn dặm, tất cả châu phủ trong Đại Đường này, hắn hầu như đã giẫm lên khắp cõi —-
Được rồi, thật lòng thì A Vạn thấy thương thân vì bị đẩy vào cảnh theo thiếu gia ra Nam vào Bắc nhiều hơn.
Rốt cuộc ban đầu ai đã nói với hắn, đi theo đại thiếu gia thì đời này hắn sẽ được an uống chơi bời, hưởng thụ thả cửa hả?
À, hắn nhớ ra rồi, chính là đại tiểu thư Phong gia, chính cái kẻ vô lương tâm, khoái cải nam trang đó đã tung hê công việc này lên tận trời.
Chết tiệt, hắn nên biết sớm là thiên hạ chả có bữa cơm chùa nào.
Nói lại thì, đến nay hắn vẫn chưa biết rõ cái gia đình này có chuyện gì nữa, thứ hắn dám chắc duy nhất chính là chủ tử của hắn, cũng chính là đại thiếu gia Phong gia lý ra phải cho hắn ăn uống chơi bời này, rõ ràng chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của phụ tử Phong gia.
Nhất định lúc nhỏ Phong Trĩ Tĩnh đã đắc tội gì đó với hai phụ tử nhà họ, nên mới bị trị dã man cỡ này.
Tuy thiếu gia chịu cực chịu khổ, tận tâm tận lực với Phượng Hoàng lâu, nhưng phụ tử Phong gia dường như chẳng có tí cảm kích nào, người già thì suốt ngày phái thiếu gia tới nơi xa xôi ăn gió ngủ đường, người nhỏ thì trổ hết tài năng, nhân lúc thiếu gia về nhà nghỉ ngơi thì tới gây phiền phức, hoặc là tạo ra phiền phức rồi bắt thiếu gia về nhà dọn dẹp.
Nói thật, phải năm năm trước, nếu ai hỏi hắn có thấy thương cho một phú gia tử gia tài vạn quán dù là được nhận nuôi hay không thì nhất định hắn sẽ cười tới rụng răng, nhưng bây giờ, sau khi trải qua hết thảy cùng với thiếu gia, A Vạn thật lòng vô cùng tội nghiệp cho vị chủ tử trông thì có tiền có quyền, nhưng thật ra thì nghèo xơ nghèo xác, còn bị đại tiểu thư đại gian đại ác kia hà hiếp.
Những năm qua, hắn cũng dần phát hiện ra, tuy lão gia có vẻ như rút khỏi công việc buôn bán để cho thiếu gia quản lý, song trên thực tế thì chẳng muốn cho thiếu gia kế thừa gia sản. Dù sao chăng nữa thì tiểu thư mới là con ruột của ông ta, phu thê Phong gia mang hòn ngọc minh châu đó nâng niu tới tận trời, họ giữ lại đứa cô nhi chẳng qua là muốn để nó làm trâu làm ngựa tới chết thay cho nữ nhi nhà mình mà thôi.
Chẳng ai có thể hiểu rõ sự thiệt thòi của Tri Tĩnh thiếu gia hơn A Vạn hắn đâu.
Nắng mai sáng tỏ chiếu lên chiếc áo bào mới may trong tay hắn, vì y phục của thiếu gia khi về nhà thi thoảng sẽ trở thành vải rách, nên với tư cách là một tên sai vặt hầu cận ưu tú, hắn đương nhiên phải đút lót trước cho quản sự trong nhà, chuẩn bị sẵn xiêm y mới nhất, nên nhớ, lâu lâu nói dối một tí cũng chẳng hại ai, nhất là khi bên cạnh luôn có vị đại tiểu thư thất đức phá hoại.
Phong Tri Tĩnh nhìn bộ y phục mới tinh trên tay A Vạn, không nói gì nhiều mà chỉ nhận lấy rồi thay vào, sau đó mới bắt đầu dùng bữa, và như lệ cũ, sau bữa ăn sớm chính là ghé qua thư phòng của lão gia Phong gia.
Dĩ nhiên, cũng như bao lần, lão gia đã dậy từ sớm, hiện đang ngồi uống trà.
A Vạn cũng như thường ngày, dừng lại bên ngoài thư phòng của Phượng Hoàng lâu, không dám bước vào cửa thêm bước nào.
Trong thư phòng trang trí tao nhã, ngoài người đàn ông đang ngồi trên giường uống trà với vẻ biếng nhác ra thì cũng chỉ có hắn.
Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót ríu rít, gió mát lùa vào thổi tan làn khói bốc lên từ tách trà giữa hai bàn tay, cũng khua vang chiếc chuông gió treo trên cửa sổ.
Khác với dáng vẻ được sửa soạng tươm tất của hắn, người đàn ông ngồi trên giường vẫn để xõa tóc, mặc một bộ bào trắng giản dị và không mặc áo khoác, chỉ ngồi dựa vào chiếc giường trúc ở bên cạnh cửa sổ như thế, chiếc mặt nạ bạc luôn đeo khư khư trên mặt ông ta, giờ phút này đã được đặt trên chiếc bàn uống trà chạm trổ nước sơn.
Người đàn ông uống một hớp nước trà, ăn một quả nho, sau đó mới nhìn sang người đang đứng như cây cọc gỗ bên cạnh giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!