Chương 6: (Vô Đề)

***

Sóng nước dập dờn...

Lẫn trong hơi nước mịt mùng, một cô nương mặc y phục của người hầu đẩy cửa ra, bê một khay đậu tắm bước về hướng nam nhân đang tắm trần trong bể.

Nàng quỳ ngồi sau đầu hắn, đặt nhẹ chiếc khay lên đất.

Nam nhân không động đậy, trông có vẻ đang ngủ, mái tóc dài vẫn còn buộc lại, nó như sợi dây thừng bẩn xõa ra trên nền đất sau ót, tối xám và bụi bặm.

Được cái hắn vẫn còn nhớ phải tắm trước khi xuống nước, làn da ngăm đen khỏe khoắn ngâm dưới làn nước sóng sánh, dáng vẻ đó rất hớp hồn, nhưng vì ngọn đèn ở đây chập choạng nên không thể thấy rõ bên dưới, thật lòng có hơi đáng tiếc.

Chuyến này hắn đi xa làm việc suốt cả tháng, nếu đổi lại những tên nhị thế tổ khác trong thành thì chắc đã giao công việc cho đầy tớ rồi về nhà ngay để tắm rửa nghỉ ngơi, ít nhất cũng ăn uống no nê trước còn những chuyện khác thì sáng mai hãy bàn.

Nhưng hắn không phải vậy, hắn là loại có thế nào cũng phải làm cho tới khi mặt trời lặn, mãi tới canh ba nửa đêm mới chịu về nhà.

Rõ ràng Phượng Hoàng lâu này không phải không có người, và cũng chẳng thiếu gì một người như hắn.

Mệt tới nỗi ngủ gật? Tới tóc cũng chẳng thèm gội luôn.

Cô nương bĩu môi không tán thành, rủa thầm trong lòng, nhưng vẫn giơ tay ra, dè dặt tháo mái tóc dài còn đang buộc —-

Thình lình, bàn tay đang ngâm trong nước bỗng giơ phắt lên, bắt lấy tay nàng nhanh như chớp.

Nàng khẽ hít hơi, đưa mắt nhìn qua thì thấy mắt hắn vẫn bị khăn vải che khuất, nhưng bàn tay ấm của hắn vẫn chộp trúng tay nàng.

"Muội ở đây làm gì?"

Giọng trầm thấp vang vọng khắp phòng mang theo cáu giận và chất vấn.

"Tới đưa đậu tắm cho huynh." Nàng chẳng buồn chớp mắt, cười khanh khách đáp: "Huynh ra ngoài bao nhiêu lâu, nhất định là lâu rồi chưa gội đầu, để nó vừa dơ vừa hôi, không lấy nhiều đậu tắm thì sao gội sạch nổi?"

"Đây là chuyện của hạ nhân."

"Khuya lơ khuya lắc, ta bảo mọi người đi ngủ hết rồi, ai như huynh giờ này mới về."

Hắn mím chặt môi, bàn tay nắm cổ tay nàng siết lại đôi chút rồi thả lỏng ngay sau đó, tỏ ý muốn đứng dậy, nàng nhác thấy hành động này thì nhanh tay ấn vai hắn xuống, dùng một câu hiệu quả nhất để cản hắn lại.

"Huynh không được đứng lên, vừa đứng lên một cái là ta thấy hết bây giờ, ta còn chưa xuất giá đó."

Câu này đã ngăn hắn lại, nhưng cằm hắn càng cắn chặt hơn: "Muội còn muốn gả đi thì không nên ở đây."

Nhìn hắn rõ là không vui, nhưng khổ nỗi cái không vui của hắn khéo thay lại chính là niềm vui của nàng, mấy năm qua đều là thế cả.

Miệng nàng cười cười, lấy bàn tay đặt trên vai hắn về, nói: "Tĩnh ca, chúng ta là huynh muội, muội muội gội đầu cho huynh trưởng đi làm xa vất vả về nhà không được sao? Nằm xuống đi, để ta gội đầu giúp huynh cho."

Không hiểu sao, kiểu xưng hô chói tai phát ra từ miệng nàng lại làm lòng người thêm phiền.

"Ta tự gội được." Hắn tức giận nói: "Muội là đại tiểu thư, đây không phải chuyện muội nên làm."

Nàng nghe nhưng không giận, chỉ lo tháo búi tóc của hắn ra, cười hì hì nói: "Nếu huynh không coi ta là muội muội thì cứ việc đứng lên."

Cơ bắp của hắn gồng lên, trong phòng chỉ còn tiếng nước chảy róc rách.

Có một thoáng nàng tưởng là hắn sẽ đứng dậy, thế là nàng bèn nín thở, ngồi chờ.

Nhưng hắn không đứng lên, tới cùng vẫn không.

Nhìn đôi vai bất động nhưng gồng cứng của hắn, trong lòng nàng vừa giận và tiếc, nhưng dù thế, nàng vẫn chậm rãi lấy lược chải tóc cho hắn, lần này tới lần khác, nhẹ nhàng, kỹ càng, chải suông tóc, rồi cầm muôi gỗ múc nước xối lên, dùng đậu tắm đánh bọt trong lòng bàn tay, sau đó bôi lên mái tóc đen của hắn, xoa bóp da đầu cho hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!