***
"Óa á á á á —–"
Thiếu niên khua hai tay loạn xạ trông hết sức tức cười, nhắm chắc phải té lộn cổ khỏi cái rương gỗ, Trần lão chưởng quỹ nhìn thấy mà mặt trắng bệch ra, liều mình muốn chen lên cứu, phải tội người quá đông lão chen mãi chẳng lọt, chỉ còn biết hét to.
"Cẩn thận —-"
Tiếng hét này vừa phát ra đã thu hút sự chú ý của những người đứng trước thiếu niên, tiếc là chẳng thấy ai bước ra cứu, trái lại còn rào rào rầm rập, ba chân bốn cẳng né hết sang bên, sợ cậu đè bẹp.
Khi thiếu niên chỉ còn dính một chân lên cái rương gỗ đang lật nghiêng, gà mèo quỷ đều kêu lên thất thanh, ngay vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó thì một người bỗng dưng bay vọt ra khỏi đám đông, tay vồ tới như chim ưng bắt gà, chộp lấy vạt áo của thiếu niên kia, chao liệng như một con diều, rồi xách cậu lướt qua đầu đám đông, đáp vững ở bên con đường cái.
Tất cả mọi người vẫn chưa hoàn hồn lại, lão chưởng quỹ thì nước mắt như bão phi ra ngoài, thấy thiếu niên đang đứng vỗ ngực bồm bộp, kêu lên ơi ới: "Ôi mẹ con ơi! Hù chết người luôn!"
"Hóa ra cũng biết sợ, ta còn tưởng là ai ăn gan hùm mật mật gấu chứ."
Tiếng giễu cợt nhạt nhẽo chợt vang lên trên đầu, thiếu niên thanh y lập tức hóa đá ngay tại chỗ, sau đó giật mình rụt nhanh cổ lại, chẳng cần quay đầu cũng biết ân nhân cứu mạng sau lưng đang nổi bão tới cỡ nào.
"Đa tạ ân cứu mạng của thiếu gia!" Chẳng cần nghĩ ngợi phút giây, thiếu niên tức tốc gân cổ, kéo căng miệng, giơ cao hai tay lên, hướng về biển người đằng trước to giọng giới thiệu: "Thưa các vị lão bản đại gia, đây chính là thiếu lâu chủ Phượng Hoàng lâu —– Phong Tri Tĩnh!"
Vừa nói, thiếu niên vừa không quên lanh lẹ lui sang bên một bước, tránh che mất tầm mắt của mọi người.
Lời này vừa thốt ra, đám đông đều đồng loạt quay đầu về hướng này, muốn xem thử vị thiếu gia Phong gia trong truyền thuyết có ba đầu sáu tay hay bốn tay tám chân.
"Xin mọi người cho một tràng vỗ tay khích lệ! Khinh công tuyệt diệu! Quá đỉnh! Quá xuất sắc!"
Thiếu niên vừa lớn giọng hò hét khen ngợi, vừa vỗ tay cực lực xúi giục đám đông, biển người trên đường cũng vỗ tay theo rào rào, tiếng ca tụng cũng nổi lên khắp bốn phương tám hướng, người nào đứng ngoài xa không thấy được thì càng vỗ tay dữ hơn, sợ người ta nói mình mắt mũi kèm nhèm không biết thưởng thức.
Màn náo nhiệt này về quê có thể bàn tán từ năm năm tới tám năm chứ ít.
Thiếu gia Phong gia khôi ngô tráng kiện trong bộ hắc bào, trên cổ tay buộc một cái băng tay, chân xỏ một chiếc ủng da cao, mái tóc đen nhánh được thắt gọn sau lưng, da mặt ngăm đen, nhưng cặp mắt thì sáng ngời có thần.
Thấy cảnh tượng đông như vỡ chợ trước mắt mà hắn chẳng luống cuống hay hoảng loạn, chỉ khẽ mỉm cười với mọi người, nâng bàn tay to như quạt hương bồ lên hướng về phía đại môn của cửa hàng, nói: "Đã quấy nhiễu chư vị, xin hãy lượng thứ, trong tiệm có chuẩn bị nước trà, mời chư vị vào bên trong thưởng thức, ăn chút điểm tâm xem như an ủi..."
Thấy người nọ bận việc, nhân cơ hội này thiếu niên sau lưng lén toét miệng cười, rồi tra dầu vào chân định chuồn êm, nào ngờ mới quay người, nhấc chân dịch sang bên hai bước thì đã thấy cổ áo thít lại, người ngã ngửa ra sau, may mà người nọ cấp tốc trở tay đỡ lấy lưng cậu, cậu mới thoát khỏi cảnh bị té chổng gọng.
Nhưng còn chưa kịp mừng thì cậu đã bị xách bổng lên, quay nửa vòng, bị ép đối mặt với cái người không thể không đối mặt nọ.
Nam nhân trước mắt trưng ra bản mặt ngoài cười nhưng trong không cười, nhướng đôi mày rậm, ngó cậu lạnh lùng.
"Muốn đi đâu?"
Thiếu niên bị xách lên hệt như con mèo nhỏ, nhắm mắt toét miệng cười, mở to đôi mắt tròn xoe lanh lợi, mặt không đỏ, hơi chẳng loạn, trả lời một cách quang minh chính đại.
"Đi tiểu."
Thế là nam nhân khôi ngô tráng kiện xách trong tay một con mèo nhỏ —
- không, phải nói là đống phiền phức thì đúng hơn, hắn xách cái đống phiền phức trong tay, chen qua biển người chật ních, đi về phía bãi đất trống dỡ hàng ở hậu môn đang mở rộng.
Xe ngựa chở đầy lương thảo xếp thành hàng ngay ngắn, chờ các huynh đệ dỡ hàng.
Mấy huynh đệ đánh xe kiêm dỡ hàng nhìn thấy cái đống phiền phức trong tay hắn thì cười rộ lên rôm rả, có mấy người lớn gan hoặc cao niên còn giơ tay lên chào hỏi.
"A ha, Tiểu Ngân Tử, chào buổi sáng!"
"Bang thúc, chào buổi sáng! Thúc vất vả rồi!" Đống phiền phức bị hắn xách còn vẫy tay chào hỏi mọi người nhiệt liệt, chẳng biết sống chết là gì: "Hòa thúc, eo thúc đỡ hơn chưa?"
"Yên tâm, yên tâm, ta khỏe lắm!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!