***
Tiếng vó ngựa cồm cộp vọng lại trên con đường lát đá.
Chiếc xe mui bồng một ngựa kéo lộc cộc đi theo đội ngũ vào thành, đánh xe là một đại hán hắc y mày kiếm mắt sáng, đi chân trần, bảo y đánh xe âu cũng là nói quá, vì y chẳng hề nắm dây cương mà chỉ bắt chéo hai chân, để mặc con ngựa tự bám theo thương đội đằng trước để vào thành.
Qua khỏi cổng thành, hàng xe dồn lại tắt nghẽn một hồi mới vãn bớt.
Mãi tới lúc này, y mới chịu kéo dây cương, giục con ngựa rẽ vào con phố.
May mà con ngựa già chuyên nghề làm ruộng này mấy hôm nay cũng đã quen với kiểu chỉ thị lười biếng của chủ nhân mới, nên vòng vào cua quẹo rồi tự đi một cách linh hoạt.
Y không vội vã, dọc đường đi chẳng hề dùng tới ngọn roi, nó thích nhanh thì y cho nó đi nhanh, nó mệt thì y cũng chẳng giục, một người một ngựa trông ra cũng khá là ăn ý.
Trong thành nhộn nhịp người qua lại, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra tới giờ con ngựa già trông thấy nhiều người như vậy, nhưng nó vẫn hết sức tập trung công tác, miệt mài kéo chiếc xe mui bồng chạy lộc cộc tới, cho đến khi chủ nhân kéo khẽ dây cương, ra hiệu cho nó đỗ lại trước một đại viện cổng kín tường cao bên bờ sông.
Chân trước của nó vừa ghìm lại, thì đằng sau cánh cổng đã có người hối hả chạy ra.
"Sao lâu thế hả? Người ta phái tới đón đâu rồi?" Hán tử độc nhãn tất tả chạy ra, vừa tới gần đã nói nhỏ.
"Cửa Tây đông người qua, ta thấy hàng người dài ngoằng nên mới vòng đường xa, vào từ cửa Nam." Đại hán đánh xe làm lơ màn lải nhải lê thê của hắn, chỉ nhảy xuống rồi bước ra đằng sau xe.
Nhưng người bên trong xe chưa đợi y vén màn lên đã tự bế cô nương trong lòng xuống xe.
Cô nương nọ trông có vẻ hơi tham ngủ, đã tới nơi rồi mà còn dựa lên vai của nam tử.
Nam tử bế cô gái nhỏ nhìn đại hán độc nhãn đang bước tới gần, nói: "Nàng ấy mệt rồi, ta mang nàng ấy về phòng trước."
"Nhưng còn lão gia..."
"Lát nữa ta sẽ qua đó." Hắn che mặt nàng lại không cho ai nhìn thấy, bước nhanh vào cửa.
A Vạn giơ tay ra còn lời muốn nói, nhưng lại chẳng biết làm sao, đành phải thở dài, thả tay xuống, còn Sở Đằng làm nhiệm vụ đánh xe thì vỗ vai hắn một phát, nói: "Chuyện nên nói cậu đã nói hết rồi chứ?"
Mới bảnh mắt ra y đã cho A Vạn về trước cũng là vì chuyện này đây.
"Nói hết rồi." A Vạn nhìn thiếu gia đã bước vào cửa, rồi liếc qua người đàn ông bên cạnh: "Ta phái người đi đón là muốn các người không cần xếp hàng, có thể vào thành nhanh hơn, ngươi làm gì lượn hơn nửa vòng cho xa thế hả?"
Sở Đằng ngó hắn, hỏi ngược lại: "Cậu biết trong thành có yêu quái chứ?"
A Vạn nghe mà rét run: "Ngươi thấy sao?"
"Chúng cũng không xếp hàng." Y nói tiếp.
A Vạn sững sờ: "Ngươi nói thật hay đùa thế?"
"Từng chiếc xe ngựa lần lượt tiến vào thành." Y vừa nói với A Vạn vừa quay lại đầu xe: "Kể ra ít nhất cũng trên trăm tên, đường chúng đi đều không phải là đường xe chạy."
"Chó chết!" A Vạn rủa khẽ một tiếng, đi theo sau lưng y: "Cứ tiếp tục thế này thì còn đâu chỗ cho người ở nữa?"
"Ít ra thì bên ngoài chúng còn ngụy trang làm người, không thì cậu nên lo đi là vừa." Vừa nói y vừa dúi dây cương vào tay A Vạn.
"Ngươi đưa ta cái dây cương này làm gì?" A Vạn hoàn hồn lại, lên tiếng thắc mắc.
"Dĩ nhiên là do ta phải đi nhà xí." Y vỗ vỗ vai A Vạn, nói: "Con ngựa giao cho cậu, đừng đút cỏ khô cho nó, nó ăn không quen đâu, nó thích loại non một chút."
Bỏ lại câu này xong, y cười cười bước lên bậc thềm, sải bước qua bậc cửa, lắc la lắc lư vào nhà.
Cái tên đó chả lẽ coi hắn là phu xe sao hả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!