Mở đầu (thượng)
Edit: Yunchan
***
Thiếu gia của Phong gia.
Kể từ khi bắt đầu có trí nhớ đến nay cậu đã là thiếu gia của Phong gia.
Thiếu gia Phong gia, họ Phong, tên Tri Tĩnh.
Lão gia của Phong gia vì hy vọng đứa con trai hay khóc của mình biết cách yên lặng, cho nên mới gọi nó là Tri Tĩnh.
Tuy cậu không nhớ nổi mình từng có thời hay khóc, song vị lão gia thần bí luôn đeo nửa chiếc mặt nạ bạc của Phong gia, người luôn thích trêu chọc cậu đã giới thiệu với người ngoài như thế.
Vì cậu chẳng thể nhớ được chuyện lúc nhỏ, thế nên cậu cũng không thể nào tranh luận với lão gia Phong gia được, cậu không tranh luận, cậu chỉ làm chuyện mà cậu nên làm.
Thiếu gia Phong gia và lão gia Phong gia, thú thật chẳng giống nhau dù chỉ là một chút.
Tính tình khác, ngũ quan khác, dù lão gia Phong gia bao giờ cũng đeo nửa chiếc mặt nạ bạc, nhưng người ta vẫn dễ nhận ra tướng mạo tuấn mỹ vô song của ông, chẳng như tiểu thiếu gia, vẻ ngoài thông thường, tuy mắt to mày rậm, nhưng đầu to mặt vuông, xương mày gồ lên, kém rất xa với vẻ tuấn tú của lão gia Phong gia, nếu như không cố tình nói ra thì chẳng ai nghĩ họ là cha con cả.
Thật kỳ lạ, tuy chưa ai nói thẳng thừng trước mặt cậu, nhưng ngay từ đầu, cậu cũng biết mình không phải là nhi tử thân sinh của lão gia Phong gia.
Lão gia Phong gia không phải cha, cậu biết, cậu không phải con, và cậu chắc chắn ông ta cũng biết điều đó.
Có lẽ lão gia Phong gia nhận cậu làm dưỡng tử, nuôi dưỡng cậu, dạy dỗ cậu, cho cậu ăn ở, cho cậu đọc sách luyện võ.
Rồi sau đó, phu nhân sinh hạ một nữ nhi, mấy hôm sau, cậu được gọi vào phòng phu nhân.
Phu nhân Phong gia là người tốt, mặc dù nghi ngờ cậu là con riêng của Phong lão gia, thế nhưng bà vẫn coi cậu như ruột thịt, có khi còn hơn cả ruột thịt, bà thường khiến cậu không biết nên làm sao cho phải.
"Tri Tĩnh, lại đây."
Bà vẫy tay, cậu ngoan ngoãn bước tới gần, vì nếu không lên thì chính bà sẽ tự xuống giường, bắt cậu tới.
Cậu đã biết từ lâu, trong Phong gia này không ai có thể chống lại bà, chưa từng có ai thành công cả, bao gồm cả vị lão gia vẻ ngoài nhã nhặn nhưng thực tế lại xảo trá như chồn kia.
Phu nhân nhìn cậu mỉm cười, hạ thấp đưa trẻ trong ngực cho cậu nhìn.
"Đây là Ngân Quang, là muội muội của con."
Cậu nhìn đứa bé được bọc trong tơ lụa đó, bé bỏng trắng ngần, hệt như một chiếc bánh mật tròn tròn ngon lành, bé con nằm trong lòng mẹ, nắm bàn tay lại thành một quả đấm nhỏ, rồi ngay trước mặt cậu ngáp một cái thật to.
Bé con không có răng.
Cậu chau mày, nghĩ mà hơi sợ, không có răng thì lớn lên kiểu gì?
Sau đó bé con ngậm miệng lại, mở to cặp mắt tròn xoe lanh lợi, dòm cậu đăm đăm.
Phu nhân ôm bé con lại gần hơn, rồi cười khẽ: "Nhìn xem, đáng yêu không?"
Cậu không nhìn ra bé con này có chỗ nào đáng yêu, cho nên cậu cứ nhìn chằm chằm tiếp, nhìn thật kỹ, quan sát cái cục tròn tròn đó.
"Con có thể sờ muội muội một cái, lại đây." Phu nhân chìa tay ra và nắm lấy tay cậu, muốn cậu vuốt ve bé con mềm mềm đó.
Theo ý định ban đầu thì cậu chỉ tính sờ mặt bé con một chút, rồi rụt tay về thật nhanh.
Nhưng bé con rất mềm, âm ấm, còn hơi nóng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!