Chương 19: (Vô Đề)

***

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một bóng đen đột nhiên xông ra từ cơn mưa, gầm thét làm con dã thú ngã nhào sang bên.

Người đàn ông bị hù tới nỗi nước mắt nước mũi nhầy nhụa, khi thấy quái hán hắc y vật lộn với con quái thú kia thì vẫn toan đứng dậy giúp đỡ, song đúng lúc này, quái hán mặc hắc y kia bỗng bị hất văng ra, rơi uỵch xuống cạnh hắn.

Quái hán ngẩng đầu lên.

Ánh chớp lại nhá sáng, một gương mặt mọc đầy lông lá, xấu xí dữ tợn đang nhe răng ngoác miệng chợt hiện ra.

Hắn vừa thấy rõ mặt mũi người nọ thì lại sợ tới nỗi hét thất thanh.

"Á Á!" Chân hắn nhũn ra té dúi dụi ra sau, thét lên khản giọng: "Yêu quá! Có yêu quái! Cứu mạng!"

Con quái vật vẫn còn giữ hình người nọ há cái mồm chưa biến dị gầm nhẹ về phía hắn, dọa cho hắn tè cả ra quần, nhưng con dã thú đen thùi đã nhào tới lần nữa, thoáng cái hai con quái vật đã lao vào nhau vật lộn ác liệt trong cơn mưa xối xả.

Thấy hai con yêu quái kia tạm thời không ngó ngàng tới mình, hắn lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy quáng quàng mà không dám quay đầu lại nữa.

Trong khi đó bên trong khách điếm vẫn là cảnh ca múa thái bình.

Nơi này là khách điếm do biểu cữu của phu nhân Thứ Sử mở ra, từ sớm đã có trọng binh đóng quân, chưa kể tối nay còn có Kim Ngô vệ trong kinh thành ở đây, vị ấy chính là Kim Ngô vệ chuyên bảo vệ hoàng thượng trong kinh thành, thử hỏi còn gì đâu để sợ?

Thế là, dù cho bên ngoài mưa gió tàn phá, yêu quái lộng hành, song trong khách điếm nhạc sư vẫn thổi vang khèn Hồ, ca cơ vẫn hòa điệu xướng lên lời ca du dương trầm bổng.

Tiếng xướng ca trong trẻo lọt qua song cửa sổ đóng kín, vẳng vào bóng tối đêm mưa.

Trong đêm tối, gió thổi mạnh mưa như trút.

Ánh chớp lóe lên đột ngột, một con thú lớn lách mình phóng qua tường cao, lẻn vào hàng dệt Vạn Ưng kế bên, một bóng đen khác bám sát sau lưng con dã thú đó, bay phốc qua bờ tường.

Bóng đen vừa rơi xuống khoảng sân trong đình thì phát hiện con thú đen đi trước đã chạy thục mạng, biến đâu mất tăm.

Mưa đổ xuống như trút, mùi của con thú đó đã bị rửa trôi hoàn toàn, hệt như đang cố tình che giấu.

Bất thình lình, bốn phía của khoảng sân trống trải chợt bùng lên ánh đuốc, chiếu sáng chiếc bóng đen đúa.

Quái hán quay người lại cảnh giác, thấy một cô nương hắc y đi chân trần bước tới, chống chiếc ô giấy dầu vẽ hoa tử đằng nhập vào từ Tân La(*), cô ta cứ đứng trên thềm đá trước nhà chính của hàng dệt Vạn Ưng như thế mà chẳng sợ mưa táp hay gió dữ.

(*) Cổ quốc của Triều Tiên.

"Còn tưởng là thứ đáng gờm nào dám tới gây sự với ta, hóa ra là thiếu gia của Phượng Hoàng lâu."

Nở ra nụ cười duyên dáng, cô ta bước tới trước một bước.

"Thiếu gia, người không động ta, ta không chạm người, ngài tội gì phải đến đây ức hiếp một tiểu nữ tử như ta chứ."

Cô ta cất giọng nũng nịu, giương ô lên, cây đuốc châm dầu cháy rất đượm trong đêm mưa, mặc cho gió thổi vẫn không tắt, nó chiếu sáng gương mặt xinh đẹp của cô ta, lúc này hắn mới phát hiện cô nương trước mắt nom chỉ trạc mười bảy mười tám tuổi, hắn bèn há miệng nặn ra một câu khản đặc.

"Cô là ai?"

"Ta là ai à?" Cô ta xoay tròn chiếc ô hoa, bước về phía hắn, trên ngọc dung trắng như tuyết mang theo nụ cười lạnh băng: "Nơi này là sản nghiệp của ta, mấy hôm nay ngài đã trêu chọc bao nhiêu cửa tiệm của ta, vậy ngài nói xem ta là ai đây?"

Tiểu cô nương này là đại lão bản đứng sau tất cả?

Trong lòng hắn rét run, hãy còn đang hoài nghi thì thấy cô ta đưa gót chân ngọc ra, bước vào trong cơn mưa mà chân không chạm đất, còn cơn bão táp tàn phá bừa bãi lại né tránh cô ta.

Đồng tử màu hổ phách lóe lên kim quang, hắn trầm giọng hỏi: "Là cô xúi giục bọn yêu quái ăn thịt người?"

Khi nghe thấy câu này, nụ cười của cô ta tắt ngấm hệt như bị người ta đâm cho một nhát, nhưng ngay sau đó cô ta đã mỉm cười đáp lại: "Họ đói mà, dù sao cũng phải ăn chút gì đó chứ? Ta có làm gì hơn được đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!