Chương 17: (Vô Đề)

***

Cơn mưa to gõ lộp độp xuống mái ngói, đọng lại rồi chảy xuôi theo mái nhà tạo thành từng chuỗi ngọc long lanh, nom như một bức màn thủy tinh trong suốt.

Trong Phượng Hoàng lâu, lão gia Phong gia bước xuống lầu, đi băng qua hành lang dài được bao phủ trong những bức màn nước đó, đong đưa, lắc lư bước tới tiểu viện của nữ nhi nhà mình.

Trong tiểu viện, phía Đông đặt một ao sen, đằng Tây mọc một lũy trúc xanh rì.

Vì sợ nàng buồn chán nên khoảnh vườn nhỏ trước nhà, vào bốn mùa sẽ nở ra những loài hoa khác nhau.

Trồng hoa thì sợ nàng bị trùng cắn, thế nên ở kề bên nhà còn trồng thêm dược thảo ngừa muỗi. Biết nàng sợ lạnh, nên mái hiên cũng được làm theo kiểu mái vểnh của phương Bắc, để khi ánh mặt trời mọc lên ở phương Đông thì sẽ rọi vào đây sớm hơn, lúc mặt trời lặn thì sẽ tắt nắng chậm hơn bình thường. Nhưng làm mái cong, tuy đầy nắng nhưng lại lo quá thoáng khí sẽ khiến nàng bị lạnh, cho nên ở bên mé Bắc còn trồng thêm một hàng cây chắn gió.

Vào ngày thường tiểu viện này của nàng là nơi thoáng mát nhất.

Nhưng hôm nay trời mưa vần vũ, bầu trời âm u, căn phòng thường ngập nắng sáng sủa của nàng, vào giờ phút này xem ra cũng ám đầy khói mù.

Ông men theo hành lang, vòng qua khoảng sân nhỏ, đi tới trước cửa phòng.

Cánh cửa này vẫn mở rộng như nào giờ.

Nhưng người bên trong thì lại không có nụ cười tinh quái và cởi mở thường ngày.

Nha đầu thích gây rắc rối này, hôm nay hệt như đóa hoa héo, chẳng thèm chải chuốt trang điểm mà chỉ để xõa tóc, ôm một chiếc mền cũ ngồi thu lu trên chiếc ghế mỹ nhân bên cạnh cửa sổ, thẫn thờ nhìn lá sen trong ao bị gió mưa gõ lên rào rào, biết ông tới mà nha đầu này cũng chẳng động đậy, vẫn đờ đẫn nhìn lá sen bị nước mưa tàn phá với cặp mắt sưng đỏ.

Ông đặt điểm tâm trong tay lên chiếc bàn con bên chiếc ghế mỹ nhân, rồi tự pha trà cho mình.

"Nha đầu, con biết là con không ăn cơm thì mẹ con sẽ lo lắng mà."

Nàng lặng thinh, thật lâu sau mới đáp: "Con không ăn nổi."

"Không ăn nổi thì làm sao con có sức để nghĩ cách đây? Đúng không?"

Nàng ngớ ra, nhìn về phía cha mình.

Ông lấy từ trong lồng điểm tâm ra một cái bánh bơ mới ra lò, nó được nắn rất đầy rồi còn bốc khói nóng hổi, ông không nhìn nàng và cũng không đưa cho nàng, chỉ rắc hạt mè thơm đến nổi làm người ta phải rệu nước miếng lên chiếc bánh bơ, rồi tự bỏ vào miệng mình.

Bánh bơ nho nhỏ bị cắn một cái, mùi thịt, mùi hành hòa vào mùi mè tỏa ra nức mũi, khiến người ta chỉ ngửi thôi đã muốn nhỏ dãi.

Tuy bánh bơ chẳng lớn hơn đồng tiền bao nhiêu, nhưng vỏ của nó thì dầy có tới mấy chục lớp, là dùng bột mỳ cán ra cực mỏng, sau đó chồng lên từng lớp một, gói bên trong nhân thịt, rồi bỏ vào nướng trong lò đất, nếu tay nghề không thuộc hàng điêu luyện thì sẽ không thể làm ra được miếng bánh bơ giòn xốp vào miệng là tan ngay thế này được.

Khi ông cắn một cái, nước thịt thơm phức chảy ra, thấm vào trong vỏ bánh, mùi vị lại càng thêm tuyệt diệu.

Ông nhai nhóp nhép rồi còn chẳng quên hớp thêm miếng trà, sau đó lại nhóp nha nhóp nhép cắn thêm miếng nữa, nhai chậm, nuốt kỹ, sau đó mới cắn nốt miếng cuối cùng.

Ông ăn xong thì thở dài thỏa mãn, đã vậy còn không quên liếm liếm hạt mè và nước canh dính trên đầu ngón tay, liếm xong thì thò tay cầm lên cái bánh thứ hai, Ngân Quang nhìn cảnh này mà hết chịu nổi, thò nhanh tay ra, cầm một cái lên.

"Sao nào, đói rồi à?" Ông nhìn nàng mỉm cười.

"Đây là đồ ăn Thái Đao thúc thúc của Tứ Hải lâu làm riêng cho con, cha ăn hết rồi thì con biết nói sao với thúc ấy đây?" Nàng nói mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, thảy miếng bánh bơ nóng hổi vào miệng.

"Chính vì muốn con không phụ lòng người ta nên cha mới ăn giùm con mà." Ông mặt dầy, cười nói: "Con không ăn được, người làm cha ruột như ta dù sao cũng phải phân ưu giải nạn cho con gái chứ, đúng không?"

Lời này mà ông cũng nói ra được.

Nàng vừa tức vừa cười, đành phải từ từ nhai miếng bánh bơ nóng hổi, để nguyên một lồng bánh ngon lành này khỏi rơi hết vào miệng người cha tham ăn.

Thấy nàng ăn bánh nhưng ông cũng không dừng, chẳng qua là ăn chậm lại, uống nhiều trà chút.

Mưa rơi lộp độp bên ngoài cửa sổ che mờ mọi thứ, nom cũng có hương vị riêng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!