***
Lý Ngang né cú đấm bên phải rồi đỡ lấy quyền trái của hắn, sau đó dùng móng thú vồ lấy đầu hắn, ném uỵch hắn lên tường.
Rầm, tường gạch chịu lực lõm xuống, hắn té lăn xuống đất, nhưng chẳng mấy đã nhảy bật lên ngay thức khắc, xông lên đợt hai, tung chân đá.
"Dừng tay!" Ngân Quang hét lên: "Hai người dừng tay lại mau!"
Song chẳng có ai dừng lại cả, họ đánh từ trong nhà ra tới ngoài sân, nàng tất tả chạy ra theo, chỉ kịp nhìn thấy Lý Ngang chặn lại mấy đòn tấn công của hắn, khóa lấy khớp xương của hắn, bẻ ngoặt cánh tay của hắn, móng thú quặp lấy gáy cổ của hắn, đè nghiến hắn lên tường gạch, rồi lạnh lùng nói.
"Ngươi không hóa thú thì không đấu lại ta đâu."
Mặt hắn đỏ phừng lên, răng nghiến chặt, gồng sức muốn vùng thoát nhưng không làm được, cái móng thú quặp lấy cổ hắn như chiếc kiềm sắt kiên cố.
"Ngươi sợ để cô ấy nhìn thấy đến thế sao? Dù bị ta đánh ngã cũng cam lòng sao?"
Giọng khích tướng gần sát bên tai, nó lăng nhục hắn, khiến con dã thú núp trong cơ thể hắn điên tiết. Hắn cảm giác được cơ bắp của mình đang nổi gồ lên, xương cốt phình ra, móng vuốt cũng mọc dài ra mất kiểm soát —-
"Lý Ngang, thả huynh ấy ra!"
Ngân Quang quát lên giận dữ, nhào lên đập vào bả vai của Lý Ngang: "Thả ra mau!"
Lý Ngang khẽ híp mắt nghĩ ngợi giây lát, sau đó mới thả tay ra lui lại.
Bàn tay như vuốt sắt vừa nới ra một chút hắn đã quay phắt người lại ngay lập tức, thế mà còn chưa kịp thở dốc hơi nào đã nghe thấy nam nhân kia lên tiếng.
"Hắn chạy trốn là vì sợ có một ngày hắn sẽ mất khống chế mà ăn thịt ngươi."
Tim co thắt mãnh liệt.
Trong phút chốc, hắn hoàn toàn không thể nào cựa quậy, thậm chí còn không thể hít thở.
"Đủ rồi!"
Nàng hét lên, trước khi Tri Tĩnh bùng phát lần nữa đã chen vào giữa hai người, che khuất hắn, nghiêm khắc nói với Lý Ngang: "Huynh ấy sẽ không làm chuyện đó, trước đây không, bây giờ không, sau này cũng không. Ngươi không được nói bậy nữa, nếu huynh ấy muốn ăn thịt ta thì đã ăn từ lâu rồi chứ chẳng đợi tới giờ này. Cũng như ngươi sẽ không đi ăn thịt người khắp nơi vậy, ngươi có thể khống chế mình thì A Tĩnh cũng có thể."
"Ta có thể khống chế vì ta biết mình là thứ gì, ta không chống cự lại nó, ta tiếp nhận hình dáng vốn có của mình."
Lý Ngang nhìn nàng chằm chằm, rồi nhìn sang hắn đã lộ ra chiếc răng nanh bén ngót.
"Ta là người mà cũng là thú."
Y đưa bàn tay đã hóa thú ra, xòe móng nhọn, sau đó từ từ thu lại từng chiếc móng cứng trên ngón tay, để chúng lần lượt hóa từ móng thú thành ngón tay trắng ngần, co lại một cách vô cùng tự nhiên.
Y nhìn vị thiếu gia đang gắng sức vật lộn để duy trì hình người mà ung dung thu răng lại, mắt xanh như ngọc, lóe sáng tinh anh.
"Chúng ta cường tráng, nhạy bén, hơn nữa còn ghen đến rồ dại, con dã thú của ngươi chọn nàng nên mới không thể rời khỏi nàng, ngươi không thể nào chạy trốn được đâu, bản năng của chúng ta sẽ giục ngươi phải trở lại bên cạnh nàng, bảo vệ nàng, chiếm nàng làm của riêng, trông giữ nàng, đánh đuổi tất cả những tên khác phái nào ao nước nàng."
Mắt Tri Tĩnh đỏ ngầu, trừng mắt khiếp sợ nhìn nam nhân tóc vàng, trong phút chốc không thể nào tiếp thu được lời y nói.
"Cho nên ngươi mới mất khống chế phá hủy Linh Lung các, chủ nhân nơi đó sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, kẻ đó có thể bắt được ta thì chắc chắn cũng có thể bắt được ngươi. Ngươi nên nhân lúc chưa quá muộn mà hóa thú hoàn toàn đi thì hơn, nghe theo bản năng, đạt được thỏa hiệp với một bản thân khác, ngươi phải phóng thích, phải chấp nhận bản thân, thì sau đó ngươi mới có thể nắm giữ được mọi thứ.
Ngươi nhất định phải làm điều đó, không thì sớm muộn gì con dã thú trong ngươi cũng sẽ cướp lấy, tới lúc đó ngươi sẽ hóa điên vì nó."
Lý ngang nhìn chằm chằm vào mắt hắn, gằn từng chữ: "Để cô ấy nhìn thấy hình dáng thật của ngươi đi."
Nói rồi y bỏ đi.
Nhưng giọng nói của y vẫn quanh quẩn trong không khí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!