Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Sau khi thành thân, Thần ca nhi cũng không trở về học viện. Vương phu tử* rời đi nên y tiếp nhận chức trách phu tử, dạy cho bọn nhỏ trong thôn đọc sách viết chữ. Tuy rằng có nuối tiếc Vương phu tử, nhưng khi biết Thần ca nhi dạy học, bọn nhỏ đều cực kỳ cao hứng.
*(Nhắc lại cho bạn nào đã quên, Vương phu tử này là phu tử dạy ở lớp học của thôn Trúc Khê chứ hông phải mấy phu tử ở học viện trên Kim Lâm đâu nghennn.)
Có người ngoài thôn tin tức vô cùng linh thông, vừa nghe nói đến việc này, liền nhanh chân đưa hài tử nhà mình tới học, Thám Hoa lang mười sáu tuổi, triều Đại Hạ cũng không có mấy người, được y dạy học chính là cơ hội ngàn năm có một, ai ai cũng vui mừng bắt lấy!
Những người tới đăng kí trước thì Thần ca nhi đều nhận. Nhưng mà một học đường nhiều nhất chỉ có bảy mươi chỗ ngồi, nhiều hơn căn bản không chứa nổi, người tới chậm đành hận đến đấm ngực dậm chân. Có Lê Diệp nhìn chằm chằm, bọn nhỏ đều rất nghe lời, Thần ca nhi giảng bài cũng không quá lao lực.Ngày tháng không nhanh không chậm trôi qua.
Thành thân chưa tới một năm, Thần ca nhi đã mang thai, Lê Diệp vẫn luôn muốn có bảo bảo giống Thần ca nhi, nên khi biết tin, trong lòng hắn dĩ nhiên vô cùng cao hứng, vì để Thần ca nhi được bổ sung thêm dinh dưỡng, hắn còn cố ý học nấu mấy món từ Lý Uyển.
Mấy tháng này hắn đối tốt với Thần ca nhi ra sao, mọi người trong nhà đều rõ như ban ngày, Lý Uyển đã sớm buông xuống thành kiến đối với hắn, kiên nhẫn dạy hắn không ít món ngon, Lê Diệp học rất nghiêm túc, việc nhà trong ngoài một tay hắn ôm đồm hết, một mực không chịu để Thần ca nhi chạm vào.
Hắn luôn nói một không nói hai, khi Thần ca nhi chưa mang thai hắn đã không muốn để y phải lao lực, hiện tại y đã hoài thai, hắn càng không để cho y động tay động chân, nhóm tức phụ và phu lang trong thôn không ai không hâm mộ với Thần ca nhi, mỗi lần nhìn thấy gương mặt hại nước hại dân của Lê Diệp ở bên dòng suối giặt quần áo, các thôn dân đều cảm thấy đây đúng là một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng nghĩ lại thì Thần ca nhi không chỉ lớn lên xinh đẹp, tính tình rất tốt, lại còn học giỏi như vậy, chuyện không thể tưởng tượng này mới không cánh mà bay trong lòng mọi người. Nếu bọn họ được cưới Thần ca nhi, cũng sẽ không nỡ để y chịu khổ chịu nhọc.Thời gian trôi qua.
Mang thai đến tháng thứ tư, bụng Thần ca nhi bắt đầu lớn hơn, trong thôn không chỉ có mình y mang thai, nhưng bụng y lại lớn hơn với người khác rất nhiều, người ta mang thai sáu tháng, bụng còn không lớn bằng y. Sợ Thần ca nhi mang song thai, Lý Uyển còn cố ý mời đại phu đến xem.
Thật ra Thần ca nhi mang thai đến tận bốn bánh bao, Lê Diệp tự nhiên cảm nhận được. Nhưng sợ người nhà lo lắng nên Lê Diệp đành phải che giấu.
Khi biết y chỉ mang thai một bé, trong lòng Lý Uyển mới yên tâm hơn.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ Lê Diệp đều xoa xoa bụng Thần ca nhi, ánh mắt ôn nhu không thể tả, mấy tiểu nhãi con cũng càng ngày càng hoạt bát, thường xuyên đáp lại lời nói của bọn họ, Thần ca nhi khi xoa bụng luôn cảm thấy rằng không chỉ có một đứa, nhưng thấy Lê Diệp gạt không chịu nói, ý cười trên môi y thập phần bất đắc dĩ.
Lê Diệp làm bộ như hắn không nhìn thấy được.Bụng Thần ca nhi càng lớn, hắn càng khẩn trương hơn, đến cuối cùng dường như một tấc không rời canh giữ bên cạnh Thần ca nhi, sợ y vỡ nước ối ngay lúc mình không ở bên cạnh, Thần ca nhi sẽ sợ hãi.
Thấy hắn giống như bày sẵn trận để đón quân địch, bất an trong lòng Thần ca nhi cũng dần dần tiêu tán. Bởi vì y hiểu rõ, Lê Diệp tuyệt đối sẽ không bao giờ để y xảy ra chuyện gì.Mùng năm tháng tám.
Thần ca nhi rốt cuộc đau bụng, từng đợt quặn đau khiến y có hơi không đứng vững, sắc mặt Lê Diệp biến đổi, hắn vội vàng điều động linh khí quanh thân. Từng luồng linh khí cuồn cuộn không ngừng từ trong thân thể hắn trào ra, toàn bộ đều truyền qua cho Thần ca nhi, cho đến khi y không thể hấp thu được nữa, Lê Diệp mới dừng lại.
"Em còn đau không?"
Linh khí nhập thể, Thần ca nhi cũng cảm thấy dần dần thoải mái hơn, y nhẹ lắc đầu, " Em không đau."
Trong nhà đã sớm mời bà mụ*, trong khoảng thời gian này bà vẫn luôn ở bên người Thần ca nhi, thấy y đã vỡ nước ối mà Lê Diệp còn đứng bất động tại chỗ, bà nhịn không được hô một câu, "Tiểu tổ tông của ta ơi, y như vậy là sắp sinh rồi! Mau đưa vào phòng sinh nhanh lên!"
*Bà đỡ đẻ.
Lúc này Lê Diệp mới bế Thần ca nhi lên.
Âm thành nôn nóng của bà mụ, cũng làm hắn khẩn trương, do quán tính, hắn ôm Thần ca nhi đi về hướng phòng ngủ của bọn họ.
Bà mụ dậm dậm chân, "Nhầm rồi, không phải ở đó."
Nghe xong Lê Diệp liền chuyển hướng.
Thấy trên chóp mũi hắn ra một tầng mồ hôi, Thần ca nhi duỗi tay lau giúp hắn, "Em không sao, anh đừng khẩn trương."
Lê Diệp cúi đầu hôn lên trán Thần ca nhi, tuy đáy lòng vẫn kích động, ánh mắt hắn lại nội liễm thâm thúy, tựa như biển rộng cuồn cuộn mênh mông, mang theo một loại năng lực yên ổn nhân tâm, "Em cũng đừng lo, mọi việc đã có anh đây rồi."
Ánh mắt hai người nhìn nhau phá lệ triền miên.
Bà mụ trề môi, chỉ huy đồ đệ đi nấu nước ấm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!