Chương 71: Kết thúc (Thượng)!

Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Thần ca nhi nhìn mặt hiểu ý, tuy rằng chưa từng trải qua phương diện này, lại ẩn ẩn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, thấy Lê Diệp cư nhiên cũng đến lúc trưởng thành như vậy rồi, y vô cùng khϊếp sợ, suy nghĩ cũng rối loạn.

Lê Diệp nhịn không được càng ôm chặt Thần ca nhi hơn, hắn giống con thú nhỏ quấn lấy cả người y, lại thơm một cái lên mặt Thần ca nhi.

Làn da Thần ca nhi thập phần tinh tế, môi Lê Diệp bắt đầu di chuyển lên trên, cắn nhẹ vào chóp mũi nhỏ tinh xảo của Thần ca nhi.

Tuy rằng hắn cắn không đau, Thần ca nhi vẫn không nhịn được giật mình, lúc này y mới từ trong khϊếp sợ lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói: "Đừng náo loạn."

Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo một tia yếu ớt, làm Lê Diệp càng cảm giác luyến tiếc buông tay, hắn gắt gao ôm Thần Nhi trong lòng, cái trán cọ cọ y, hơi thở cực nóng phả trên cổ y, lẩm bẩm nói: "Ta khó chịu."

Thấy hắn giống như không hiểu bản thân bị sao thế này, y ngược lại thở phào nhẹ nhõm, Thần ca nhi như dỗ hài tử mà sờ sờ đầu Lê Diệp, "Ngươi đừng nhúc nhích, một lát nữa sẽ không khó chịu."

Đôi mắt Lê Diệp càng thêm sâu thẳm, bản năng động vật cho hắn biết mình đang trong tình trạng gì, thấy Thần ca nhi thế mà còn dỗ hắn như dỗ hài tử, đáy mắt ẩn ẩn lộ ra một tia ý cười, đáng tiếc hắn đang chôn vào cổ Thần ca nhi, y căn bản không nhìn thấy được biểu tình của hắn.

Lê Diệp đã hơi bình ổn hô hấp, nhịn không được lại hôn y, một chút rồi lại thêm một chút, còn muốn Thần ca nhi đáp lại hắn, Thần ca nhi bị hắn hôn đến choáng váng, y đành nghiêng đầu sang một bên.

Hắn nắm cằm y lại, dụ dỗ Thần ca nhi mở miệng. Trên mặt Thần ca nhi nóng đến lợi hại, thật cảm thấy hắn càng ngày càng dính người.

Lê Diệp lại không có ý định buông tay.

Thần ca nhi mặc hắn hôn trong chốc lát, thấy hắn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, Thần ca nhi mới nhịn không được một lần nữa duỗi tay đẩy hắn ra, "Mau ngủ đi."

Lê Diệp cọ trán y, thấp giọng nói: "Hôn một chốc sẽ không còn khó chịu như vậy nữa."

Bởi vì đã đính hôn, Lê Diệp trở nên vô cùng khó chơi, vừa dứt lời lại ngậm lấy môi Thần ca nhi.

Hắn hôn cực kỳ bá đạo, Thần ca nhi thở cũng có chút không thoải mái. Y nhịn không được duỗi tay nắm lấy vạt áo Lê Diệp, cả khuôn mặt đều nghẹn đến có hơi đỏ lên.

Thấy y sắp thở không nổi nữa, lúc này Lê Diệp mới buông y ra, Thần ca nhi vô ý thức nắm lấy vạt áo hắn, khi Lê Diệp vừa rũ mắt liền nhìn thấy ngón tay y.

Ngón tay y tinh tế trắng nõn, giống như dương chi bạch ngọc thượng đẳng*, Lê Diệp cầm tay y lên thưởng thức.

*Ngọc mỡ dê, hay Dương Chi Bạch Ngọc () – Suet White Jade: Đây được xem là chất ngọc quý, có màu trắng tinh khiết như mỡ dê nên được gọi là ngọc dương chi. Ngoài ra, viên ngọc còn có độ trong suốt cao không hề bị trộn lẫn bởi tạp chất.

Bàn tay Lê Diệp cũng rất thon dài và đẹp, lòng bàn tay hắn vì săn thú mà còn để lại mấy vết chai. Bị hắn cầm tay thưởng thức, Thần ca nhi chỉ cảm thấy mu bàn tay tê dại. Y chặn tay Lê Diệp, bất đắc dĩ nói: "Có gì vui sao?"

Ngón tay Thần ca nhi thon dài, còn vô cùng mềm mại, cái loại xúc cảm mềm mại này, mới vừa chạm vào hắn đã liền yêu thích. Lê Diệp sao dừng lại được, tựa hồ phải hôn y thêm một lần lại một lần nữa, hắn mới có thể giảm bớt một chút xao động trong lòng.

Lê Diệp rũ mắt nhìn Thần ca nhi, thấp giọng nói: "Em cho ta nắm thêm một lát nữa thôi."

Đôi mắt hắn đen nhánh, khi không cười trông có vẻ rất bạc tình, khi nhìn Thần ca nhi lại phá lệ thâm tình, giờ phút này đáy mắt còn mang theo chút khẩn cầu, đáng thương hề hề, cứ giống như dã thú không tìm thấy đồ ăn, cố tình lại còn mang theo một lực hấp dẫn trí mạng, có thể mê hoặc nhân tâm.

Thần ca nhi có hơi mềm lòng, ngầm đồng ý hành vi của hắn. Lê Diệp thưởng thức ngón tay y trong chốc lát, chờ hô hấp hắn dần dần bình thường lại, mới một lần nữa cúi đầu hôn lên môi y, chỉ cảm thấy cánh môi ấy phảng phất hàm chứa mật ong thượng đẳng, ngọt ngấm vào tận tâm can.

Thần ca nhi bị hắn hôn có chút không được tự nhiên, thân thể run run, y hoảng loạn đẩy Lê Diệp ra, kết quả hắn lại gắt gao đè y lại.

Thần ca nhi lúc này mới nóng nảy, thấp giọng gọi tên hắn, "Lê Diệp."

Lê Diệp cố ý kéo y xuống nước, thấy Thần ca nhi rốt cuộc không còn bình tĩnh được nữa, mới nhịn không được cọ cọ Thần ca nhi, đáy mắt sáng đến kinh người, "Em cũng khó chịu sao?"

Thần ca nhi lúc này mới ý thức được hắn là cố ý, y khó lòng chịu nổi mà nghiêng đầu đi, "Anh nếu không muốn ngủ thì cũng đừng nằm cùng ta nữa."

Lúc này Lê Diệp mới dừng lại, bởi vì kiếm được không ít chỗ tốt, đáy lòng hắn rất cao hứng, nhịn không được trêu ghẹo một câu, "Em cứ hay thẹn thùng như vậy, về sau chúng ta động phòng thì phải làm sao đây?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!