Chương 23: Nó là người câm!

Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Tiếng "A" này khàn khàn lại ngắn ngủi, thanh âm nó phát ra cùng với đại thúc câm trong thôn giống nhau như đúc, Thần ca nhi căn bản không nghĩ tới nó là người câm, không khỏi ngẩn người.

"Ngươi không nói được? Nếu phải thì gật đầu được không?"

Tiểu hồ ly đang cáu kỉnh với y, không muốn gật đầu, dù sao chờ nó luyện tập thêm vài lần, khẳng định sẽ học nói được.

Nhìn ra sự kháng cự của nó, Thần ca nhi bế nó lên giường, ngồi xổm trước mặt nó nhỏ giọng nói: "Ta không phải đuổi ngươi đi, ngươi muốn ngủ ở chỗ này, trước hết phải rửa sạch chân mới được."

Tiểu hồ ly nghiêng đầu nhìn y, lúc này mới gật gật đầu.

Thấy câu thông* được với nó, Thần ca nhi thở phào nhẹ nhõm, y thật sự không có tinh lực dây dưa cùng nó, liền lấy chậu múc nước, cho nó rửa chân.

*Giao tiếp

Trên gót chân nhỏ có không ít vết trầy, dính nước khẳng định rất đau, đứa nhỏ lại hoàn toàn không thèm để ý, Thần ca nhi không nhịn được mở miệng nói: "Không phải ngươi có thể làm miệng vết thương biến mất sao? Vì cái gì không tự chữa trị cho mình một chút?"

Tiêu hao linh lực quá nhiều, không đáng, tiểu hồ ly lắc đầu.

Cho rằng nó có lý do gì đó khó nói, Thần ca nhi không tiếp tục truy vấn.

Chờ nó rửa xong, Thần ca nhi chỉ cái giường đối diện, "Nếu ngươi không muốn đi, thì ngủ ở chỗ đó đi. Vừa lúc có hai cái đệm, hai ta mỗi người một cái."

Tiểu hồ ly tự nhiên không đồng ý, nó ôm chăn nằm lên trên giường y.

Thần ca nhi nhấp môi dưới, tự mình qua cái giường khác.

Tiểu hồ ly ôm chăn ngồi dậy, ánh mắt lạnh căm căm, nó cứng đờ ngồi đó một lúc lâu, thấy Thần ca nhi trước sau đều thờ ơ, y cư nhiên nằm xuống giường liền ngủ!

Dĩ nhiên nó ngủ không được, nửa đêm lại ôm chăn bò lên giường Thần ca nhi.

Thần ca nhi ngủ rất nông, mở mắt ra nhìn nó, tiểu hồ ly có chút chột dạ, ánh mắt trốn tránh một chút, Thần ca nhi thật sự mệt mỏi, nghĩ nó tuy là tiểu hán tử, tuổi lại còn nhỏ, liền mặc kệ nó.

Ngày hôm sau, khi Thần ca nhi rời giường, tiểu hồ ly đã tỉnh, đang không tiếng động nhìn chằm chằm y, thấy đôi mắt nó đã khôi phục bình thường, Thần ca nhi thở phào nhẹ nhõm.

"Ta phải đi học, nếu còn muốn ngủ ngươi có thể ngủ tiếp một lát, nếu không muốn ngủ, ngồi một chút lại rời đi đi, hiện tại bên ngoài có người, tốt nhất đừng để những người khác nhìn thấy ngươi."

Đôi mắt tiểu hồ ly chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm y, cũng không biết nó nghe hiểu không.

Thần ca nhi thu thập xong liền đóng cửa lại, trước đến phòng bên cạnh, là phòng của An Tử Hi để tìm hắn. An Tử Hi mới vừa rửa mặt xong, Vương Kim An còn đang mặc quần áo, "Thần ca nhi chuẩn bị xong chưa? Lại chờ ta một chút, ta rửa mặt rất nhanh."

"Không có việc gì, không cần nóng nảy."

Tiểu hồ ly dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh cách vách, thấy y mới có hai ngày ngắn ngủn đã cùng người khác vừa nói vừa cười, đáy lòng thập phần hụt hẫng.

Cũng may Vương Kim An làm rất nhanh, không bao lâu bọn họ liền rời đi.

Sau khi tìm thấy Thần ca nhi, tiểu hồ ly vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm y, một đêm không ngủ, hiện tại tinh thần thả lỏng, tiểu gia hỏa có chút mệt nhọc, không khỏi ngáp một cái, đem chính mình cuộn lại trong ổ chăn của Thần ca nhi, hô hấp dần bình ổn.

Ăn cơm sáng xong, bọn An Tử Hi không trở về phòng, Thần ca nhi nhớ đến đứa bé câm còn ở trong phòng, liền trở về nhìn thử, tiểu gia hỏa quả nhiên không rời đi, khi Thần ca nhi đẩy cửa tiến vào, nó còn đang ngủ say, nghe được tiếng mở cửa mới xoa xoa đôi mắt, mở mắt ra nhìn Thần ca nhi.

Trong tay Thần ca nhi còn cầm một cái bánh bao, ngửi thấy hương vị thịt, tiểu hồ ly thèm không thôi, vội vàng ngồi dậy, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm bánh bao thịt.

Thần ca nhi: "Trước tiên là ngồi dậy rửa mặt đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!