Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Học viện Lộc Sơn tọa lạc ở giữa sườn núi Lộc Sơn thuộc Kim Lân Thành, chiếm phần lớn diện tích núi, khi Nhϊếp Chi Hằng dẫn theo Thần ca nhi đi vào học viện, mặt trời còn chưa xuống núi.
Ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng buông xuống, làm núi cao liên miên phập phồng có thêm một tầng sương nhàn nhạt, gió nhẹ phất quá, trời đất dường như hòa làm một.
Nhϊếp Chi Hằng xoay qua nhìn Thần ca nhi, đôi mắt đen nhánh chứa đựng quan tâm.
"Mệt sao?"
Thần ca nhi lắc đầu, bởi vì đi đường lâu, gương mặt luôn luôn trắng nõn cũng hồng nhuận, nhưng đôi mắt vẫn cứ đen lấp lánh.
"Đưa hành lý cho ta." Nhϊếp Chi Hằng duỗi tay cầm lấy giỏ xách của y, hắn cao to, mang một cái túi nhỏ vô cùng buồn cười.
Thần ca nhi có chút ngượng ngùng, "Ta tự mình đeo là được."
"Không có việc gì. Trạm* ở đây vừa lúc có thể nhìn thấy cổng lớn của học viện, phía trước là nơi để đọc sách, tòa cao nhất kia là Tàng Thư Các, nếu muốn đọc sách ngươi có thể đi đến chỗ đó tìm xem, Tàng Thư Các của học viện Lộc Sơn đều vang danh khắp toàn bộ kinh thành."
*Chỗ dừng chân.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất mau liền đến cửa học viện.
Kiến trúc học viện thập phần to lớn, bố cục cũng thực nghiêm chỉnh, hai con sư tử đá thần thái sáng láng ngồi xổm hai bên, một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi đang dựa vào sư tử đá ngủ gật, nghe được tiếng bước chân mới đột nhiên bừng tỉnh.
Nhìn thấy Nhϊếp Chi Hằng, hắn thẹn thùng cười, "Ngượng ngùng, không cẩn thận ngủ quên mất, Liêu phu tử cho ta tới tiếp các ngươi, hai vị theo mời theo ta."
"Không sao." Nhϊếp Chi Hằng xoa xoa đầu Thần ca nhi, "Ta không đi vào, ta đã chào hỏi qua phu tử, ngươi có thể an tâm đọc sách, có việc có thể viết thư gửi về nhà, chờ đến kỳ nghỉ ta lại đến đón ngươi về."
Thần ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, "Thúc thúc, trên đường chú ý an toàn."
"Được rồi, vào đi thôi."
Thân hình hắn cao lớn, tướng mạo tuấn lãng, nhất cử nhất động đều cho người ta một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui, An Tử Hi nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần.
Nhϊếp Chi Hằng rời đi, An Tử Hi nhịn không được cảm thán nói: "Ngươi lớn lên xinh đẹp cũng liền thôi, đến thúc của ngươi cũng đẹp như vậy, nhà các ngươi có phải mỗi người đều đẹp như vậy hay không?"
Thần ca nhi lắc đầu, "Hắn không phải thúc thúc ruột của ta"
An Tử Hi: "Biểu thúc*?"
*Chú họ
Thần ca nhi cười cười không giải thích thêm.
An Tử Hi có tính cách tự quen thuộc*, ngữ khí rất thân mật, "Đi thôi, ngồi xe một ngày, chắc đã mệt mỏi, ta mang ngươi đi nghỉ ngơi trước, dùng xong cơm chiều, ngươi đi bái kiến phu tử cũng không muộn."
*Dễ bắt chuyện với người lạ.
Trong học viện có năm vị phu tử, mấy trăm học sinh, nhưng tiểu ca nhi chỉ có mười mấy người.
"Bên này là sân của tiểu ca nhi, chúng ta ít người, cơ bản đều là hai người một phòng, nhóm hán tử ở bên phải, bên kia đều là bốn người hoặc sáu người một phòng, không ít hán tử hâm mộ chỗ ở của chúng ta, ngươi liền ở bên cạnh phòng ta đi."
Thần ca nhi gật gật đầu, đi theo An Tử Hi vào, phòng diện tích không lớn, hai bên trái phải bày giường làm từ ván gỗ, đầu giường có một cái bàn cùng tủ quần áo.
"Biết ngươi tới, buổi sáng chúng ta đã giúp ngươi dọn dẹp sơ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!