- -"Làm Hậu" chính thức khai máy dưới ánh nhìn chămchú của đám đông.
Dịch: Ethereal
Trong buổi chụp hình quảng cáo nào đó, nhiếp ảnh gia mất kiên nhẫn nhìn về phía cửa phòng nghỉ, hỏi: "Anh ta vẫn chưa gọi điện xong à? Studio này thuê theo giờ đấy, đắt lắm có biết không."
Cô gái trông có vẻ như là trợ lý cười làm lành nói: "Là quản lý gọi tới, có khi là gặp việc gấp đấy ạ."
Lưu Kỳ ngồi một mình trong phòng nghỉ, khi nhận cuộc gọi từ Trương Bắc còn có chút không thể tin nổi.
"Anh nói gì?" Hắn ta cho rằng điều mình vừa nghe thấy là nghe nhầm, ngữ khí nực cười hỏi lại lần nữa: "Nam chính còn lại của "Làm Hậu" là Chúc Hoài?"
Giọng nói Trương Bắc đi qua đường truyền nghe không được chân thật, giọng điệu gã lạnh như băng: "Tôi chuẩn bị để Chúc Hoài nhận nhân vật này."
Lưu Kỳ đột nhiên to giọng: "Anh điên rồi? Lỡ nó được đề kỳ giải Vạn Lộc, đến lúc đó thì địa vị nó sao thấp như giờ nữa..."
Hắn càng nghĩ càng thấy không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không đồng ý!"
"Tôi gọi điện chỉ để báo cậu một tiếng, cho cậu hết hi vọng, chứ không phải gọi để trưng cầu ý kiến cậu." Ngữ điệu Trương Bắc không hề có lên xuống: "Tôi sẽ để cả Vệ Phong vào."
Lưu Kỳ lạnh tâm, đột nhiên hắn nhận ra, lòng Trương Bắc không biết đã thiên hướng về Vệ Phong từ bao giờ.
Hắn cáu bẳn lên, chất vấn: "Hồi đó đã nói rõ là mọi người cùng giấu nhẹm chuyện kia đi, chia đều tài nguyên, Vệ Phong đã vừa mới nhận đại ngôn game mobile rồi, giờ cơ hội vào đoàn phim "Làm Hậu" hẳn nên đến lượt tôi mới đúng chứ?"
"Lưu Kỳ." Trương Bắc mệt mỏi gọi hắn một tiếng: "Vệ Phong đã đến gặp chủ tịch Kiều, cơ hội này do chính cậu từ bỏ."
Lưu Kỳ sững sờ tại chỗ, chân hắn bỗng thấy lạnh toát.
Hắn quá hiểu được rằng câu này có ý gì.
Trương Bắc và Vệ Phong đã hoàn toàn không còn ý định vào Huyễn Ảnh, chờ đến khi hết hợp đồng, bọn gã sẽ ôm đùi chủ tịch Kiều đến chỗ khác ngay lập tức, coi như nhảy khỏi hố lửa này.
Mãi lâu sau hắn mới có thể mở miệng nói lại: "Mấy người vì bo bo giữ mình nên không thèm đếm xỉa đến tôi? Thế tôi đây phải làm sao?"
Trương Bắc thở dài, nói: "Nếu cậu đồng ý đi với chúng tôi, đến lúc đó còn có thể nhờ Vệ Phong nói với chủ tịch Kiều..."
"Anh muốn tôi phải kiếm ăn khúm núm dưới Vệ Phong?" Lưu Kỳ không thèm đợi Trương Bắc nói hết đã bùng nổ, mặt hắn đỏ au, thịnh nộ nói: "Ai cũng cùng ngồi chung trên một thuyền, dựa vào gì mà bắt tôi phải khúm núm với gã?"
Trương Bắc không nói nổi một câu.
Cuối cùng, đầu kia điện thoại chỉ nói đúng một câu: "Ngày nào tôi còn ở công ty, thì ngày đó cậu còn có tài nguyên, sau này, cậu tự lo liệu cho tốt."
Tới khi Lưu Kỳ ra khỏi phòng nghỉ sắc mặt cực kỳ tệ, lúc quay chụp cũng không hẳn hoi, có làm thế nào cũng không tạo được dáng pose mà nhiếp ảnh gia muốn, không còn cách nào khác, tất cả mọi người đều phải tăng ca cùng hắn, cuối cùng đến lúc kết thúc công việc, vẻ mặt mọi người đều không dễ chịu mấy.
Trợ lý nhỏ cẩn thận dè dặt hầu hạ, rất sợ bất cẩn cái là dẫm phải hố mìn rồi bị lửa thiêu thân.
Lưu Kỳ về nhà, thô bạo phát tiết một hồi, chỉ cảm thấy năm hạn xui xèo.
Kể từ khi Chúc Hoài xuất hiện trở lại trước màn ảnh, cứ như là có người cố ý đối đầu với hắn, "Bất Trung Thần" có Giang Thiết Ly dẫn dắt nó, gameshow thu hút người khác chú ý, đến Huyễn Ảnh mà nó cũng vào được, còn làm cả nam chính của "Làm Hậu".
Tất cả những thứ này đều là của hắn, rõ ràng hắn nhìn nhắm tới trước.
Lưu Kỳ phập phồng ngực kịch liệt, nhớ tới cuộc điện thoại trong phòng nghỉ kia.
Giờ cả Vệ Phong lẫn Trương Bắc đều không còn tâm hơi đi để ý hắn nữa, muốn vứt hắn để đi ôm đùi chủ tịch Kiều?
Bọn mày bất nhân, thì cũng đừng trách tao bất nghĩa.
Trong phòng im ắng, hắn không bật đèn, cảm giác khá âm u.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!