Chờ đợi xử lý
"Sao chỉ có một mình ngươi trở về? A mẫu ta đâu!"
A Lai mang theo một thân đầy thương tích cùng lo lắng, thở hồng hộc mà trở về Tạ phủ, vừa về tới đã bị lời chất vấn phủ đầu của Lục nương giáng xuống khiến nàng hoảng hốt.
"Tứ, Tứ di còn chưa trở về sao?"
"Ta đang hỏi ngươi mà, ngươi còn hỏi ngược lại ta. A mẫu cùng ngươi đi ra ngoài nàng đi đâu ngươi lại không biết sao? Hơn nữa trên mặt trên người ngươi thế này là chuyện gì xảy ra? Ngã vào chuồng lợn hay sao mà lại bẩn như vậy! Y! Đừng tới gần ta!" Lục nương bịt mũi ghét bỏ xua đuổi nàng.
A Lai thật sự luống cuống, căn bản không rảnh rỗi cùng Lục nương cãi nhau. Khi Tứ di rời khỏi Đào Nguyên Tự còn gọi người hỗ trợ xách giỏ, chứng tỏ nàng thật sự muốn đi đến chỗ Vương gia. Thế nhưng nàng không có ở Vương gia, cũng không có ở Đào Nguyên Tự, dọc trên đường đi A Lai đều cẩn thận quan sát, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tứ di.
Lưu dân gây loạn trong thành đã khiến lòng người hoảng sợ, Tứ di ngày thường có chút cẩn trọng, nhất định sẽ không mạo hiểm xung đột với lưu dân. Hơn nữa còn có hai vị hòa thượng ở Đào Nguyên Tự cùng đi, cho dù có gặp nạn ít nhiều gì cũng có sức chống cự, có lẽ là bị vây khốn nhất thời khó thoát thân mà thôi.
Bước nhanh xuyên qua khu hành lang dành riêng cho hạ nhân ở Tạ phủ, trên đường đi tìm a mẫu của mình trong đầu A Lai nhất thời lóe lên một ý nghĩ, không ngừng vì hi vọng "Tứ di hiện tại an toàn" mà tìm ra đủ loại lý do.
Đẩy cánh cửa gỗ ra gọi một tiếng a mẫu, thấy ở trong phòng ngoại trừ a mẫu ra, lại còn có Vân Mạnh tiên sinh. Hai người bọn họ đang đứng mặt đối mặt tựa hồ muốn nói cái gì đó, khi Kiêu thị a mẫu nàng quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt lạnh băng tựa như kiếm sắc mạnh mẽ đẩy nàng lùi về sau một bước.
Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy a mẫu như thế, hơn nữa... a mẫu sao lại cùng Vân Mạnh tiên sinh đơn độc ở trong phòng? Trong đầu A Lai nảy ra một kết luận mơ hồ, rồi lập tức đánh vỡ nó.
Không có tâm tư đi ngờ vực chuyện khác, A Lai đem toàn bộ chuyện đã phát sinh nói cho a mẫu Kiêu thị, Kiêu thị sau khi nghe xong tức giận nói:
"Xảy ra chuyện này vì sao con còn một mình ở bên ngoài tìm lâu như vậy? Chậm trễ bao nhiêu thời gian con có biết không? Sau khi gặp sự cố con nên lập tức quay về thông báo, Tạ phủ nhiều người dốc toàn lực xuất động lập tức có thể bao phủ hơn phân nửa Kỳ huyện này, nhưng hiện tại... Bình thường lúc gặp rắc rối thì rất thông minh, tại sao đến thời khắc mấu chốt lại trở nên hồ đồ như vậy!"
Mẫu thân của A Lai, Kiêu thị quanh năm làm việc đồng áng dáng cao vai rộng làn da ngăm đen, ngũ quan bị năm tháng bào mòn đến thô ráp, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bóng dáng dung mạo xinh đẹp thời tuổi trẻ. Ngày thường nàng rất ít khi nghiêm khắc quở trách A Lai như vậy, nhưng đến khi nóng vội hai hàng lông mày lại dựng thẳng quả thực dọa người.
A Lai biết nàng sốt ruột, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
"Con biết sai rồi, a mẫu ngài đừng nóng giận."
Vân Mạnh tiên sinh không nói gì, phe phẩy cây quạt định rời đi.
"Vân Mạnh tiên sinh, xin dừng bước." Kiêu thị gọi hắn lại.
Vân Mạnh tiên sinh quay đầu lại nhìn nàng, Kiêu thị suy nghĩ cái gì đó, một lúc sau giống như đã hạ quyết tâm mà nói: "Được, ta đáp ứng ngươi."
"Nga?" Vân Mạnh tiên sinh khẽ nâng mày, tựa hồ có chút bất ngờ.
"Nhưng mà, xem như là điều kiện trao đổi, ngươi cũng phải đồng ý với ta một việc."
Vân Mạnh tiên sinh đi rồi, Kiêu thị lôi kéo A Lai vẫn còn đang hoảng hốt cùng nhau đi tìm chủ mẫu, muốn đem chuyện của Tứ di mau chóng bẩm báo với nàng.
Kiêu thị được dìu đỡ khập khiễng bước đi đến đầu đầy mồ hôi, A Lai liên tục khuyên nàng đi chậm một chút kẻo ngã.
Trong đêm đến gặp chủ mẫu đem chuyện Tứ di bẩm báo rõ ràng chi tiết, Diêu thị cũng cảm giác được tình hình nghiêm trọng, bỏ lại cốc váng sữa đang cầm trong tay, lập tức bảo tỳ nữ đi gọi Tạ Tùy Sơn tới gặp nàng, tập hợp tất cả bao gồm bộ khúc, phụ tá, người hầu của Tạ phủ đến hậu viện.
Tạ Tùy Sơn vì chuyện lưu dân lo lắng cả ngày, giờ khắc này đang nằm ở trên giường trằn trọc, không biết gã chủ bộ huyện nha xúi quẩy ở ngoài cửa kia đã đi hay chưa. Một trận âm thanh gõ cửa dồn dập làm cho hắn từ trên giường bắn thẳng người dậy, gia nô truyền lời nói ngọn nguồn câu chuyện bảo hắn nhanh chóng đi gặp chủ mẫu.
Tạ Tùy Sơn tâm phiền ý loạn, qua quýt mặc y phục vào, mũ còn chưa kịp đội đã phóng đi gặp mẫu thân. Diêu thị bảo hắn lập tức dẫn theo nhân mã Tạ phủ lên đường tìm kiếm Tứ di.
"Nhất định phải tìm được nàng sống sót mang về đây. Bằng không, con biết hậu quả rồi đó."
Trước khi đi Diêu thị lôi kéo nhi tử lại ẩn ý thâm sâu mà phân phó một câu như vậy, nhìn thì giống như đang căn dặn vài lời đối phó với tình huống trước mắt, nhưng ý nghĩa thâm sâu ở trong đó chỉ có bản thân Tạ Tùy Sơn hắn mới có thể hiểu được.
Lưu dân là do hắn thả vào trong thành, tình hình hỗn loạn hiện tại có thể nói hắn là đầu sỏ gây nên. Không ngờ chuyện lưu dân gây loạn lại nhanh như vậy liền báo ứng tới Tạ gia, bị cuốn vào trong đó không phải ai khác, cố tình lại là Tứ di mà phụ thân hắn yêu thương nhất trong số các thiếp thất. Phụ thân chẳng mấy chốc sẽ trở về, nếu Tứ di xảy ra bất trắc gì phụ thân sẽ trừng phạt hắn như thế nào?
Nghĩ đến cảnh tượng lúc còn nhỏ phụ thân dùng thiết côn không chút khách khí mà đánh hắn, Tạ Tùy Sơn chợt cảm thấy lạnh cả người.
Vẻ nghiêm trọng trong ánh mắt mẫu thân làm cho Tạ Tùy Sơn một khắc cũng không đợi được nữa, lập tức cưỡi ngựa phóng nhanh, tùy tùng đi theo ở phía sau đồng loạt phi nước đại, hùng hổ tiến vào bên trong Kỳ huyện thành đã đến giờ giới nghiêm ban đêm. Nhìn thấy lưu dân liền đánh ngã xuống đất, tra hỏi tung tích của Tứ di.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!