Chương 6: Thần Sơ năm thứ sáu

Lòng như lửa đốt

Tôn Minh Nghĩa nghe được tiếng la hét ầm ĩ ở bên ngoài huyện nha yêu cầu đuổi lưu dân đi mà phiền chịu không thấu, nặng nề đem chén nước đang cầm trong tay đập lên bàn, hừ một tiếng nói: "Tiểu tử Tạ gia miệng còn hôi sữa này, bản thân có bao nhiêu bản lĩnh sao không tự mình nhìn xem? Gây ra chuyện rắc rối trái lại muốn ta phải tới giải quyết cho hắn!"

Huyện nha chủ bộ nói: "Huyện tôn chớ tức giận, vì kế hoạch trước mắt cần phải cẩn thận quả đoán. Cập Tích quốc tuy là thuộc địa của Đại Duật ta, nhưng suy cho cùng vẫn là một đám hồ tặc, dân phong hung hãn ngang tàng. Thêm nữa số lượng lưu dân lại nhiều, trước mắt nếu không tiến hành khống chế chỉ sợ sẽ phát sinh mầm tai họa. Kỳ huyện chúng ta một khi bị mở ra chỗ hổng, tất cả lưu dân ở chung quanh đều sẽ nghe tin mà kéo đến, lại càng chưa nói tới bên trong Cập Tích quốc còn có mấy chục vạn nạn dân, nếu như bọn họ đều bất chấp vượt sông tiến vào Đại Duật ta thì..."

Tôn Minh Nghĩa quay phắt đầu lại, phẫn hận nói: "Ta sao lại không biết hậu quả khi mở cửa thành? Tiểu tử Tạ gia miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, lại không hiểu được lý lẽ phi ngã tộc loại kỳ tâm tất dị*! Bây giờ chỉ mới vài ngày mà hồ tặc đã không chịu quản chế gây loạn khắp nơi! Ta thấy tên nhãi ranh kia cũng không phải là không biết hậu quả, hắn nhất định cũng hiểu được việc này có mạo hiểm, chẳng qua là một lòng muốn mạo hiểm để tranh công cho Tạ gia mà thôi."

(*) Phi ngã tộc loại kỳ tâm tất dị (): người không cùng tộc loại với ta thì lòng dạ ắt sẽ khác

Chủ bộ nói: "Xem ra chỉ có thể đem lưu dân một lần nữa đuổi đi."

Tôn Minh Nghĩa ngồi xuống, mi tâm hằn sâu giống như đao khắc: "Hiện tại muốn quét sạch bọn họ ra ngoài thì phải làm thế nào được đây? Kỳ huyện chúng ta binh lực cũng chỉ có ba ngàn người, lúc trước cậy vào tường thành dễ thủ khó công còn có thể ngăn cản, hiện tại hồ tặc ở trong thành nếu như bức bọn họ đến đường cùng chỉ sợ đến lúc đó tức nước vỡ bờ, e là sẽ dẫn đến đại loạn!"

"Binh lực ở Lâm huyện đang được điều động, Tạ công hai ngày này hẳn cũng đã trở lại. Huyện tôn hay là đi khuyên giải Tạ công tử một phen, nếu như Kỳ huyện rối loạn thì sẽ liên lụy đến cả Tuy Xuyên, Tạ gia tất nhiên sẽ không thoát được can hệ. Tạ phủ nếu đồng ý cho mượn bộ khúc* trong phủ thì có thể sẽ giảm bớt được mối họa lưu dân trước mắt, chờ chi viện đến nơi thì toàn bộ sẽ được xử lý tốt thôi.

Nếu không thì có thể thỉnh Vân Mạnh tiên sinh của Tạ phủ cho chủ kiến cũng tốt."

(*) Bộ khúc (): binh đội dưới quyền

Tôn Minh Nghĩa suy nghĩ một chút, phiền muộn thở dài một tiếng sau đó đứng lên, đem chiếc áo khoác cũ nát mặc vào: "Thôi, ta đi một chuyến đến Tạ phủ."

Tạ Tùy Sơn nghe gia nô thông báo nói Tôn Minh Nghĩa cầu kiến, biết hắn đến đây nhất định là vì chuyện lưu dân.

Lưu dân ở Kỳ huyện gây chuyện thật sự cũng vượt ngoài dự kiến của Tạ Tùy Sơn.

Lưu dân rất khó khuyên bảo thậm chí uy hiếp tới sự an nguy của dân chúng, đến nông nỗi hiện giờ hắn tất nhiên cũng hiểu được đạo lý thỉnh thần thì dễ đuổi thần thì khó. Lương thực trong công khố đã sớm bị vét sạch, cưỡng chế trưng thu tư lương suýt chút nữa thì dẫn tới xung đột giữa quan và dân, cuối cùng căn bản cũng không thể trưng thu được bao nhiêu. Không nghĩ tới dân chúng Kỳ huyện căn bản là không muốn cống hiến lương thực cấp cho lưu dân.

Những người này ngày thường trông có vẻ thuần phác đoàn kết, ai ngờ tới thời khắc mấu chốt lại keo kiệt như vậy. Hôm đó hắn ở trên tường thành khoa trương lớn giọng nói rằng chuyện lưu dân hắn sẽ toàn quyền phụ trách, hiện tại chỉ mới mấy ngày nếu lật lọng đem lưu dân đuổi ra khỏi thành, Tạ Tùy Sơn hắn chẳng phải sẽ trở thành trò cười của cả Tuy Xuyên hay sao? Phụ thân biết chuyện mắng chửi hắn thối mặt cũng chỉ coi như là chuyện nhỏ, chắc chắn sẽ bắt hắn đi đến từ đường xử trí theo gia pháp. Còn A Huân muội muội hắn thì sao, có thể sẽ nhìn hắn mà cười nhạo.

Tạ Tùy Sơn suy nghĩ đến đau đầu, phất phất tay, bảo gia nô đi nói với Tôn Minh Nghĩa là mình không có ở trong phủ, nhanh chóng đuổi đi.

Tôn Minh Nghĩa và chủ bộ bị cự tuyệt ở ngoài cửa, nộ khí xung thiên, dự định canh giữ ở ngoài cửa Tạ phủ đợi gặp Tạ Tùy Sơn.

Đợi chưa tới thời gian một nén nhang thì có mấy binh lính của huyện nha chạy tới tìm hắn, nói lưu dân ở trong thành gây loạn khắp nơi, giữa ban ngày ban mặt phá phách cướp bóc, đã xảy ra chết người luôn rồi. Tôn Minh Nghĩa đau đầu nhức óc, bảo chủ bộ tiếp tục ở đây đợi Tạ Tùy Sơn, chọn ra một binh lính cường tráng bảo hắn nhanh chóng cưỡi ngựa tiến đến Lâm huyện thúc giục điều động binh mã, còn bản thân mình thì cố hết sức tập kết binh lực trong thành để trấn áp lưu dân.

A Lai từ thị tập chạy về hướng Đào Nguyên Tự, chưa được mấy bước đã thấy phía trước có một đám người kinh hồn táng đảm chạy ngược về hướng nàng, y phục hỗn độn, có vài người thậm chí còn dính máu.

A Lai túm lấy một lão phụ hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, lão phụ đầu đầy mồ hôi thở hổn hển như trâu, nói lưu dân đã náo loạn đến thành bắc rồi, không chỉ cướp đoạt lương thực mà còn cướp người, có người phản kháng thì bị hành hung một trận thậm chí là bị giết, quả thực không khác gì thổ phỉ. Nàng chính là từ thành bắc chạy trốn được tới đây, hiện giờ dân chúng ở thành bắc tất cả đều chạy hết rồi.

Quả nhiên là như thế!

Trước đó khi lưu dân được thả vào trong thành A Lai đã có dự cảm không tốt.

Những câu chuyện về lịch sử quá trình Cập Tích quốc bẩn thỉu hung tàn trở nên hưng thịnh nàng đã từ trong miệng a mẫu nghe qua không ít, đối với đám người hồ này không có một tia hảo cảm. Cập Tích tộc là tộc người nổi tiếng tham lam hung bạo, trong tộc này nam tử ngang tàng hiếu chiến thích dùng vũ lực, nữ tử có địa vị thấp kém thậm chí còn không đáng giá bằng trâu bò dê lợn.

Thuở xưa lúc còn chưa quy thuận Đại Duật vẫn luôn quấy rối vùng biên cảnh Đại Duật, đốt nhà giết người bắt cóc cướp giật không có chuyện ác nào không làm. Sau đó Vũ Đế xuất binh chinh phạt, Cập Tích mặc dù đầu hàng quy phục, nhưng đám người hồ này vẫn như trước bắt cóc cướp giật làm ra không ít chuyện tàn ác tương tự như vậy, nhất là cưỡng đoạt nữ nhân. Nữ tử Đại Duật ở Cập Tích quốc một người có giá trị gấp mười lần so với một nữ tử Cập Tích, giá trị tương đương với một chiến mã hảo hạng. Hai năm nay Cập Tích vẫn không an phận, cậy thế là thuộc địa của Đại Duật liền sinh sự khắp nơi. Hiện giờ gặp phải thiên tai lại bị ba tiểu quốc khác liên minh tấn công, viện binh của Đại Duật còn chưa tới, dân chúng ở Cập Tích quốc đã bỏ chạy hơn phân nửa, toàn bộ đều lũ lượt kéo đến Tuy Xuyên giáp giới của Đại Duật.

Tuy nói là dân thuộc địa của Đại Duật, nhưng cửa thành này cũng tuyệt đối không nên mở ra. Bản chất khắc sâu trong xương tủy của người Cập Tích chính là hung tàn thành thói lòng tham không đáy, so với dân chúng Đại Duật tôn kính Nho học đọc đủ loại thi thư chưa bao giờ là cùng một loại người. A mẫu đã từng dạy bảo nàng vô số lần, nhìn thấy người của Cập Tích tộc nhất định phải đề phòng nhiều hơn.

A Lai chen nghịch xô đẩy giữa đám người đang hoảng loạn chạy trốn, từ đầu đến cuối vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng Tứ di. Vất vả lắm mới tới gần Đào Nguyên Tự, xa xa nhìn thấy bên dưới thềm đá của Đào Nguyên Tự có bóng dáng vài người y phục tả tơi đang lung lay lắc lư. A Lai trong lòng nhảy dựng, lập tức trốn ra phía sau thân cây, cẩn thận hé mắt hướng đến nơi đó trộm nhìn.

Là lưu dân.

Ba lưu dân áo quần rách rưới, bẩn thỉu đến thấy không rõ mặt đang ngồi xổm tụ vào nhau không biết là đang tranh đoạt cái gì. A Lai nín thở ngưng thần nheo mắt lại muốn cố gắng nhìn rõ tình huống, liền thấy một bàn tay thâm tím đột nhiên từ trên thềm đá lăn xuống dưới, bị một lưu dân trong số đó vừa vặn giẫm lên. Lưu dân cúi đầu nhìn, lập tức cầm lên gặm. Lúc nhe răng nhếch miệng thì thấy giữa hàm răng ngả vàng toàn bộ đều là máu.

A Lai vội vàng bụm miệng lại thiếu chút nữa kinh hãi kêu ra thành tiếng.

Bọn họ đang ăn thịt người!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!