Hai thỏi ngân lượng
A Lai dọc theo những bậc thang nhanh nhẹn nhảy từng bước nhỏ xuống, rất nhanh đã đi tới dưới chân núi.
Buổi sáng phòng giặt thiếu người, trời còn chưa sáng đã gọi nàng dậy đi làm việc. Sau đó đi theo Tứ di xuất môn, mãi cho đến giữa trưa nàng còn chưa uống được một ngụm nước nào, vừa khát vừa đói lại buồn ngủ, trên người chỉ có hai văn tiền ngày hôm qua a mẫu đưa cho nàng.
Cầm hai văn tiền này, A Lai không nỡ tiêu xài.
Nàng biết sau khi a phụ qua đời a mẫu nàng có bao nhiêu gian khổ, để có thể tiếp tục ở lại Tạ gia, mặc dù đi đứng bất tiện nhưng a mẫu vẫn đảm nhận toàn bộ công việc làm vườn trước kia của a phụ.
Tạ gia mặc dù ở Tuy Xuyên cũng được xem như là thế gia sĩ tộc, nhưng Tuy Xuyên quận lại thuộc vùng tây bắc xa xôi, trong số bốn mươi tám quận ở Đại Duật bất luận là về kinh tế hay xây dựng quân sự đều chỉ xếp hàng cuối cùng, các danh môn vọng tộc chân chính đã sớm từ thời kỳ Văn Đế di dời đến các quận giàu có đông đúc ở phía nam như Tĩnh Tập, Cự Lộc cả rồi.
Nghe nói năm đó Tuy Xuyên Tạ gia cũng từng có ý niệm di dời xuống phía nam, chẳng qua là dòng chính cường đại của Tạ thị đã ở Động Xuân quận thuộc phương bắc, dòng tộc Tạ thị ở phương nam không có chút căn cơ, nếu tùy tiện di dời xuống phía nam muốn đứng vững cũng không phải là một chuyện dễ dàng, vì thế Tạ gia mới tiếp tục ở lại Tuy Xuyên.
Năm mất mùa tình hình kinh tế của mọi người cũng không sung túc, Tạ gia từ trên xuống dưới đều thắt lưng buộc bụng, tiền đưa xuống tới tay hai mẹ con người làm vườn vốn đã ít lại còn thiếu. Đã vào tháng đầu đông, a mẫu nàng vẫn còn mặc chiếc áo mỏng manh mà ba năm trước a phụ lúc còn sống gom góp tiền mua được. Chiếc áo mỏng đó đã đầy những mảnh vá, A Lai mấy lần khuyên nàng đi mua một chiếc áo khoác về cho chính mình chắn gió, nàng luôn nói được được được, nhưng lại chưa từng thực sự làm như vậy.
Bớt ăn kiệm dùng tích trữ tiền toàn bộ đều cấp cho A Lai, để cho nàng ăn no mặc ấm, vô ưu vô lự.
Nghĩ đến a mẫu ban ngày làm việc ban đêm hai chân đau đến cả đêm đều ngủ không được, A Lai cảm thấy chóp mũi chua xót, hai văn tiền này không thể tùy tiện tiêu xài. Nhưng mà cho dù không tiêu xài, cứ cầm mãi ở trong tay cũng không có ý nghĩa, hai văn tiền ngoại trừ mua được mấy cái bánh chưng ra thì mua cái gì cũng không đủ.
A Lai đi dọc trên con đường dẫn đến thị tập, phía trước đột nhiên có tiếng ngựa xe nổi lên, một kỵ sĩ đầu đội mũ bạc cưỡi xích mã chạy ở phía trước mở đường, theo sát sau đó là mấy chiếc xe ngựa với nóc xe bằng vàng. Dân chúng kêu lên sợ hãi bị kỵ sĩ xua đuổi qua một bên, A Lai ở bên trong đám người gian nan nhìn thấy được những bức tượng đồng thú điêu khắc tinh xảo treo lắc lư ở bốn góc trên nóc xe ngựa.
Đoàn xe ngựa xuyên qua thị tập, đi về hướng vùng ngoại ô thành đông.
Vó ngựa giẫm đạp trên đống tuyết bùn rầm rộ băng qua, do nhìn thấy xe ngựa được trang trí lạ mắt, dân chúng chung quanh đều đang suy đoán xem nhóm người này là quan to hiển quý từ nơi nào tới. A Lai giống như có chút đăm chiêu mà quay đầu, chen chúc đi vào sâu bên trong thị tập.
Mặc dù là năm mất mùa, chợ phiên ở Kỳ huyện vẫn có các tiểu thương bày sạp buôn bán, chỉ là khách nhân không nhiều lắm buôn bán cũng vắng vẻ. A Lai nhanh nhẹn đi xuyên qua đám người, tìm được quầy bánh chưng quen thuộc.
Hôm nay Quang thúc ở quầy bán bánh chưng tựa hồ không có mặt, chỉ có Tiểu Cửu nữ nhi mười tuổi của hắn một mình trông coi quầy hàng.
Thời tiết quá lạnh, bộ y phục bằng vải gai của Tiểu Cửu bị gió thổi vù vù, khuôn mặt nhỏ nhắn đen sạm cũng bị thổi ra mấy vệt đỏ ửng nứt nẻ. Mái tóc rối bời được búi cao trên đỉnh đầu, nàng không quá để ý mà quệt nước mũi, dùng giọng nói non nớt của mình tận lực mời chào khách nhân.
"Tiểu Cửu!" A Lai chạy đến trước xe đẩy của nàng, chống tay ở phía trước làn trúc. Bên trong làn trúc chất đầy những chiếc bánh chưng, để giữ nhiệt cho bánh chưng mà mặt trên được phủ thêm một lớp chăn bông. A Lai rất đói, cách lớp chăn bông cũng có thể ngửi được hương thơm của những chiếc bánh chưng ngọt ngào mềm mại.
"A phụ ngươi đâu? Sao chỉ có một mình ngươi?" A Lai hỏi nàng.
"Ngày hôm qua hắn đi cày ruộng bị ngã gãy chân, hôm nay tới không được."
"Gãy chân? Đã tìm đại phu xem qua chưa?"
Tiểu Cửu lắc lắc đầu, mất mát nói: "Nào có tiền mà mời, ngươi cũng biết toàn bộ tiền của nhà ta đều dùng để chữa bệnh cho a mẫu ta rồi. Hiện tại ngay cả a phụ cũng đồng thời ngã bệnh, ta, ta..."
Tiểu Cửu nói xong liền bắt đầu hít hít mũi, A Lai vội bước đến bên cạnh nàng: "Ngươi trước đừng khóc a."
A Lai biết Quang thúc cùng Tiểu Cửu vô cùng cần mẫn chịu khó. Thê tử của Quang thúc nằm trên giường đã nhiều năm, trong nhà toàn bộ đều dựa vào công việc của Quang thúc cùng Tiểu Cửu. Trước đó hai người hợp lực canh tác được hai mẫu đất, chiếu theo nông luật hiện thời thì hai mẫu đất do bọn họ khai hoang liền thuộc quyền sở hữu của gia đình bọn họ. Quang thúc cùng Tiểu Cửu đi sớm về tối lo việc đồng áng, vất vả kinh doanh một quầy bánh chưng nho nhỏ, chính là để có thể chữa bệnh cho a mẫu của Tiểu Cửu. Không nghĩ tới gặp phải một năm mất mùa, nguồn lao động chính yếu trong nhà lại gặp chuyện bất trắc.
"Ta cả đêm qua đều không ngủ, chỉ làm ra được một làn bánh chưng như vậy, cho dù có bán hết cũng không đủ tiền mua thuốc cho a phụ a mẫu ta. A Lai tỷ tỷ, ta thật không biết nên làm cái gì bây giờ nữa."
A Lai liếm liếm cánh môi khô khốc, từng dòng suy nghĩ ở trong đầu lưu chuyển thật nhanh.
Ở phía sau không biết ai đi ngang qua mà kêu to ai ôi, nói vừa rồi tránh không kịp bị đoàn xe ngựa kia va trúng, bị sái cơ thắt lưng, đứng dậy cũng đứng không nổi. A Lai quay đầu lại nhìn lão phụ kia, nắm chặt hai văn tiền, bỗng nhiên một luồng ánh sáng rực rỡ từ trong đầu nàng chợt lóe qua.
A Lai quay đầu lại hỏi Tiểu Cửu: "Ngươi tin ta chứ?"
Nghe nàng hỏi vậy Tiểu Cửu lập tức ngừng khóc, trong đôi mắt to tròn vẫn còn ngấn nước, tò mò hỏi: "Ta tin ngươi a. Tỷ tỷ ngươi có biện pháp sao?"
"Ngươi bình thường bán bánh chưng là một văn tiền ba cái, đúng không?"
Tiểu Cửu gật gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!