Chương 49: Thần Sơ năm thứ chín

Túc Độ thu lương (1)

Trong lúc giúp Vệ Đình Húc xoa bóp eo Chân Văn Quân cái gì cũng nói không được, Vệ Đình Húc cũng không mở miệng, bầu không khí bên trong lều vốn dĩ yên lặng càng thêm bị đè nén.

Chân Văn Quân chăm chỉ xoa ấn, Vệ Đình Húc nằm nhoài người trên nhuyễn tháp không nói một tiếng nào, nhưng nàng biết Vệ Đình Húc chắc chắn không có ngủ.

Người này đã không thể dùng mấy chữ âm tình bất định để hình dung được nữa rồi, tâm tư của nàng sâu hơn biển cả, một khắc trước còn cảm thấy chính mình đã trở thành tâm phúc, một khắc sau liền bị lôi ra ngoài thiên đao vạn quả cũng không có gì kỳ quái.

Cho nên loại cảm xúc lưu luyến chia tay gì đó coi như đứt đoạn.

Xoa bóp trong thời gian hai nén nhang sau đó Vệ Đình Húc cuối cùng cũng mở miệng: "Muội muội cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi thôi."

Chân Văn Quân lên tiếng đáp lại rồi ôm chăn bước đi, Vệ Đình Húc gọi nàng lại: "Muội muội muốn đi đâu vậy?"

"Không đi đâu cả, ta ngủ ở chỗ này." Chân Văn Quân chỉ chỉ vào chỗ nàng đang đứng.

"Xuân hàn se lạnh sao có thể ngủ trên mặt đất, không sợ bị đông lạnh hại thân sao. Lại đây ngủ cùng với tỷ tỷ đi."

Chân Văn Quân "Nga" một tiếng quay trở lại, thả tấm chăn xuống bên cạnh Vệ Đình Húc, sau khi dập tắt ngọn đèn dầu liền không khách khí mà chui vào trong.

Tiểu Hoa thật sự là khéo tay, đệm chăn mềm mại ấm áp, làm cho người ta toàn thân khoan khoái. Chân Văn Quân vân vê chóp mũi rét buốt, cảm thấy Vệ Đình Húc thật biết hưởng thụ, mỗi đêm đông rét lạnh đến mức khiến người ta hồn phi phách tán nàng đều trốn vào một nơi thoải mái như vậy a.

Trong lúc đang suy tư xem Tiểu Hoa thường bố trí nhuyễn tháp như thế nào, bỗng nhiên một khối thân thể nóng bỏng dán tới.

Chân Văn Quân ngẩn người, trong bóng tối mu bàn tay chạm được một mảnh da thịt mềm mại non mịn, nàng phóng to lá gan cố ý khẽ động đậy cổ tay, ngón tay giống như vô tình lướt qua phiến ngọc thạch ấm áp ấy, mùi hương của cơ thể từ trong đệm chăn bay tới, khiến nàng tim đập nhanh khó cưỡng.

Lẽ nào Vệ Đình Húc chỉ mặc tâm y?

Tâm y chính là lớp áo lót sát thân thể, chỉ che đậy phần trước ngực, hai cặp dây lưng mảnh xuyên qua thân mình, buộc ở phía sau tấm lưng trần và phía trên hõm thắt lưng. Ngày thường nàng ngủ cùng một chỗ với Linh Bích cũng thích chỉ mặc tâm y, dù sao thì hai người các nàng mỗi người một giường một chăn cũng không kề sát nhau. Nhưng hôm nay nàng và Vệ Đình Húc nằm trong cùng một ổ chăn, Vệ Đình Húc thế nhưng lại chẳng hề câu nệ tiểu tiết.

"Làm sao vậy tỷ tỷ?" Chân Văn Quân nhìn lên trên mái lều tối đen, tất cả những gì hiện ra trước mắt đều là các chiêu thức của "Huyền nữ cửu pháp" mà Việt thị A Tiêu đã truyền thụ.

"Lạnh."

Nghe thấy nàng mềm mại không xương khẽ thốt ra một từ "Lạnh", đáy lòng Chân Văn Quân chợt nóng lên, nghiêng người sang nhìn nàng. Thấy bờ vai nhỏ nhắn bóng loáng của nàng lộ ra một góc ở bên ngoài mép chăn, một vệt trăng sáng vừa vặn từ ô cửa sổ nhỏ thông khí chiếu vào, từ đầu vai cho tới đôi mắt nàng trải ra một luồng ánh sáng màu lam mỏng manh. Vệ Đình Húc cũng trộm nhìn vào đôi mắt nàng trong bóng đêm phát sáng tựa như ánh sao, thâm sâu mà rực rỡ giống như ẩn chứa toàn bộ vũ trụ.

Chân Văn Quân chống thân mình dậy, nhích đến gần.

Vệ Đình Húc khẽ tách mở đôi môi, hơi thở tựa như u lan.

Chân Văn Quân nâng tay, cầm lấy mép chăn kéo lên che phủ bờ vai của Vệ Đình Húc, cách một lớp chăn đem nàng ôm vào trong lòng.

"Như vậy có ấm hơn chút nào không?" Chân Văn Quân hỏi.

Khi Vệ Đình Húc lại mở miệng thì đã không còn bất kỳ cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt "Ân" một tiếng.

Chân Văn Quân tựa cằm vào giữa cổ Vệ Đình Húc, âm thầm cười, buông nàng ra. Lúc buông ra vành tai giống như vô tình mà cọ qua vành tai nàng, không có nửa phần lưu luyến một lần nữa nằm thẳng trở lại.

Một đêm khô nóng cứ thế kết thúc trong cuộc chiến trầm mặc giữa băng và hỏa.

Mặc dù nằm cùng một giường đắp cùng một tấm chăn, nhưng hai người không còn đụng chạm lẫn nhau nữa.

Hơi thở của Chân Văn Quân trở nên ổn định, tựa hồ đã ngủ.

Vệ Đình Húc xoay người tìm đến tâm y đã sớm được xếp vào một góc bên trong chăn, lặng lẽ mặc vào. Sau khi tâm y một lần nữa che lại thân thể trần trụi, nàng khép lại đôi mắt ẩn chứa sự tức giận, cố gắng tìm kiếm cơn buồn ngủ.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, Vệ Đình Húc khẽ gọi Tiểu Hoa một tiếng, ngoài cửa lập tức có người lên tiếng trả lời. Thì ra đêm qua Tiểu Hoa ở bên ngoài lều bạt canh giữ cả đêm, bức màn che của lều bạt được cuộn lên, Linh Bích bưng nước ấm cùng Tiểu Hoa tiến vào, hầu hạ Vệ Đình Húc rời giường rửa mặt.

Chân Văn Quân rất tự nhiên đưa tay cầm lấy ngoại bào mà Tiểu Hoa dâng tới, nhẹ nhàng phất giũ rồi choàng lên trên người Vệ Đình Húc, mang theo vẻ mất mát rõ rệt nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!