Quân* nếu phụ ta
(*) Chữ Quân () ở đây có nghĩa là vua, quân vương, còn được dùng làm tôn xưng để gọi nhau. Tên của Chân Văn Quân chính là chữ Quân này. Còn chữ Quân trong Vệ Tử Quân là khác (). Mình nghĩ đây là một cách chơi chữ của tác giả.
Sau khi nói xong chuyện Vệ Tử Quân bị vu cáo hãm hại A Liêu cũng cực kỳ phẫn nộ: "Không bằng để cho đám người của phụ thân ta đồng loạt thượng tấu chương đến Lý Cử tạo áp lực, trước cứu Tử Quân rồi lại phái người đi Tuy Xuyên. Tuy Xuyên một quận này tuyệt đối không thể mất, người nào có thể lấy được Tuy Xuyên thì có thể cùng Động Xuân liên kết thành một tuyến, còn là một công trạng cực kỳ trọng yếu.
Việc này chúng ta tuyệt đối không thể thoái nhượng."
Vệ Đình Húc lại lắc đầu: "Lý Cử và Tạ Phù Thần có thể mưu hại chúng ta một lần thì sẽ có thể mưu hại lần thứ hai. Lý Cử một lòng muốn diệt trừ Thái hậu cùng Trưởng Công chúa, tất nhiên sẽ không để cho chúng ta vây cánh của Trưởng Công chúa nắm giữ Tuy Xuyên. Năm đó nếu không phải Thái tử quá cố chết trẻ Tiên đế không có nhi tử, Lý Cử hắn bất quá chỉ là do một cung tỳ hạ sinh làm sao có cơ hội ngồi lên ngai vàng?
Do Thái hậu bị nhiễm phong hàn không thể lại tiếp tục lâm triều, thân thể cũng ngày càng sa sút, Lý Cử liền không thể ngồi yên muốn loại bỏ Thái hậu cái đinh trong mắt này." Vệ Đình Húc nhẹ giọng cười lạnh: "Bọn họ nếu muốn phái người đi thì cứ để cho bọn họ đi."
A Liêu: "Nhưng mà..."
"Hiện giờ ngươi có một việc khác cần làm." Vệ Đình Húc thần bí nhìn A Liêu cười, bỗng nhiên chuyển dời trọng tâm đề tài, "Ngươi tìm kiếm mỹ nhân ở các nơi lâu như vậy, có biết trong phạm vi lãnh thổ Đại Duật người đẹp nhất là ai không?"
Nghe nàng nói như vậy A Liêu hai mắt sáng rỡ, hưng phấn hỏi: "Là ai?"
Chân Văn Quân cũng đoán không ra nàng muốn nói cái gì, không phải đang nói chuyện mưu đồ bí mật chiếm lấy Tuy Xuyên sao? Sao lại đột nhiên nói đến cái gì mỹ nhân?
Vệ Đình Húc tiếp tục nói: "Ngươi chắc chắn đã từng nghe nói đến tam muội của Quang lộc khanh Hồng Ái, A Ức cô nương."
Nhắc tới tên của A Ức cô nương, A Liêu giống như bị điểm trúng chỗ hiểm liền nhảy dựng lên, dọa mọi người giật mình.
"A Ức cô nương dung mạo thiên tiên ta làm sao có thể quên được? Bốn năm trước khi Trưởng Công chúa tổ chức hội xuân ở Dịch Tĩnh viên ta đã từng may mắn được một lần nhìn thấy A Ức cô nương, quả thật giống như sét đánh trúng đầu trăm hoa nở rộ, cho đến nay ta vẫn có thể nhớ rõ dung mạo thế gian hiếm có của nàng. Đáng tiếc A Ức cô nương vẫn luôn ở bên trong khuê phòng rất hiếm khi xuất môn, ta cũng không có giao tế cùng Quang lộc khanh, hoàn toàn không có cơ hội nhìn thấy nàng..."
A Liêu nhiệt lệ doanh tròng nói liên miên giống như là bị mất đi báu vật quý hiếm, Chân Văn Quân cũng cười nhạt khinh thường, đã quen nhìn Vệ Đình Húc thì còn có thể cảm thấy mỹ mạo của ai khó tìm chứ, nàng hoàn toàn không tin, không tin còn có người tư sắc có thể so được với Vệ Đình Húc.
"Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội." Vệ Đình Húc nhìn về phía thân ảnh A Liêu đang kích động đi qua đi lại nói.
A Liêu nhanh chóng xoay người, trong mắt tràn ra hào quang vạn trượng: "Thật sao?!"
"Ta có bao giờ lừa gạt ngươi, không chỉ cho ngươi cơ hội nhìn thấy nàng, còn có thể cho ngươi cùng nàng tư thủ..."
A Liêu hít sâu, tim đập dồn dập thiếu chút nữa ngừng lại.
"... Tư thủ một tháng."
"Được được được, đừng nói một tháng, cho dù là một ngày ta sống trên đời này cũng không uổng phí!"
A Liêu nói ra cực kỳ chân thành. Chân Văn Quân bỗng nhiên hiểu được có lẽ nàng thật sự là loại người đa tình thế gian hiếm có, yêu mỹ nhân, yêu tất cả những túi da xinh đẹp trong thiên hạ, sự yêu thích của nàng đối với mỗi một vị mỹ nhân đều là thật lòng thật dạ.
Tiểu Hoa ôm một chiếc rương rất nặng đến trước mặt A Liêu.
Vệ Đình Húc nói: "Ta không chỉ cho các ngươi tư thủ, ta còn tặng ngươi bạc trắng ngàn lượng dùng để tạo niềm vui cho nàng. Đương nhiên, đây chỉ là một chút tâm ý của ta, ngàn lượng bạc ít ỏi này còn chưa đến mức đả động được trái tim của A Ức cô nương, những thứ khác ngươi tự mình bổ sung. Có điều một rương này cũng đừng quên nhất định phải dùng tới."
Thực rõ ràng trong lời nói của Vệ Đình Húc có ẩn ý, A Liêu ngồi ở trước rương cơ hồ phải dùng đến cả hai tay mới mở nắp ra được, mở ra vừa nhìn thấy thì dừng lại một chút, thời điểm ngẩng đầu lên nhìn về phía Vệ Đình Húc, vẻ kích động cùng si tình mới vừa rồi toàn bộ đều biến mất, biểu tình trên mặt trở nên vô cùng phức tạp. Ở góc độ Chân Văn Quân đang đứng vừa lúc đối diện với chiếc rương, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của A Liêu bị nắp rương che khuất, hoàn toàn nhìn không thấy hình ảnh bên trong rương, không biết nàng rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì mà biểu tình lại đột nhiên biến đổi như vậy.
A Liêu gian nan kiềm nén một lần nữa đậy nắp rương lại, thở dài một tiếng: "Ta đã nói không có chuyện tốt như vậy mà. Lúc trước Nguyệt nương cũng vậy... Đình Húc a, ngươi, rõ thật là phung phí của trời."
Chân Văn Quân khẽ nhíu mày, đối với lời này của nàng thực mẫn cảm —— phung phí của trời?
"Ngươi tối nay cứ ngủ một giấc cho ngon, ngày mai liền khởi hành đi."
"Nhanh như vậy? Ngươi dù sao cũng phải để cho các muội muội của ta nghỉ ngơi dưỡng sức chứ!"
"Được, vậy đêm mai khởi hành."
"..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!