Đường về cố hương (1)
Tiến vào buồng trong, Tiểu Hoa dâng trà bánh cho ba người các nàng, bánh nhân táo óng ánh trong suốt cùng bánh bột đậu đang tỏa hơi nóng, làm cho Chân Văn Quân sáng sớm thức dậy chưa kịp ăn gì nhất thời bụng đói kêu vang. Vệ Đình Húc nhón lấy một miếng bánh nhân táo đưa tới bên miệng Chân Văn Quân, ngón tay của Vệ Đình Húc so với miếng bánh nhân táo màu tương càng trở nên đặc biệt trắng như tuyết.
Chân Văn Quân há miệng cắn miếng bánh, ậm ờ nói tiếng cảm ơn, liền nghe thấy A Liêu ở một bên tấm tắc lên tiếng: "Đình Húc thật đúng là sủng ái Văn Quân muội muội, xem ra ta có cầu lấy ngươi cũng không được nàng cho phép rồi."
Vệ Đình Húc cầm khăn lau đi lớp dầu mỡ dính trên đầu ngón tay: "Bớt nói xằng nói bậy trêu chọc nàng đi, tiếp tục những lời ngươi đã nói lúc nãy, Tuy Xuyên hiện giờ như thế nào?"
A Liêu chỉnh lại vẻ mặt nói: "Cập Tích quốc cùng Uyên Khâu đại chiến đã được một năm, Cập Tích quốc chủ bị đại quân Uyên Khâu bắt giữ, Thái tử cải trang thành lưu dân vốn là muốn trốn đến Đại Duật thỉnh viện binh phục quốc, không ngờ nửa đường thì bị đại tướng Uyên Khâu chặn lại, bị giết chết ngay tại chỗ. Thái tử nhập cảnh không được, nhưng một số lượng lớn con dân Cập Tích đều đã chạy đến Tuy Xuyên, hiện giờ Tuy Xuyên đã trở thành Cập Tích quốc thứ hai rồi.
Đám người Cập Tích ngang ngược dã man bất trị không thể giáo hóa, sau khi nhập cảnh liền phóng hỏa giết người bắt cóc cướp của không bỏ qua một chỗ nào, dân chúng Kỳ huyện ở gần Cập Tích quốc nhất phải gánh chịu nặng nề tai họa này, mà Tạ Thái Hành thân là Thái thú của một quận nhưng lại cuốn hành lý nữ trang châu báu mang theo cả nhà tháo chạy! Có phải buồn cười lắm không? Tạ thị một nhà của hắn hẳn là được sinh ra từ loài rùa đen rụt đầu, đều là trứng cùng một tổ!"
A Liêu nói chuyện giống như đang diễn kịch, vẻ mặt đầy hào hứng, sau khi nói xong còn cười ha ha.
Chân Văn Quân còn chưa ăn hết một miếng bánh nhân táo, nghe được tin tức trọng yếu như thế, nhất thời mất hết khẩu vị. Đại loạn lưu dân nàng sớm đã có dự liệu, nhưng không nghĩ đến sẽ nghiêm trọng như vậy. Nghe ý tứ của A Liêu thì toàn bộ Kỳ Huyện hiện giờ đều đã bị lưu dân chiếm giữ. Vậy triều đình đâu? Chẳng lẽ làm ngơ mặc kệ sao? Còn Tạ gia kia, Tạ Thái Hành thật sự là giá áo túi cơm, bất tài vô dụng, quốc nạn ập xuống nhưng lại dẫn đầu bỏ chạy, thật sự là không hề nhìn lầm hắn.
Nhưng mà a mẫu đang ở đâu? Tạ Thái Hành cứ như vậy tháo chạy có thể chạy tới chỗ nào, e rằng chỉ có thể chạy tới Động Xuân Tạ gia dòng chính. Chân Văn Quân suy đoán a mẫu là một kiếp mã trọng yếu như vậy Tạ Thái Hành nhất định sẽ không xử lý qua loa, nhưng không liên hệ được với người của Tạ gia, nàng bất luận như thế nào cũng không thể an tâm. Nhớ lại tiếng ho khan hư hư thực thực tựa như ám hiệu của Tư công ngày hôm qua, Chân Văn Quân quyết định phải tìm cơ hội đơn độc gặp mặt Tư công một lần.
"Tới cũng vô dụng, chết ở giữa đường ngược lại là giúp cho Lý Cử bớt được chút công sức đối phó có lệ. Triều đình nếu có binh có thể xuất động thì đã sớm xuất động rồi, còn có thể đợi đến ngày hôm nay Cập Tích vong quốc sao?" Vệ Đình Húc khẽ cười một tiếng, đem chiếc khăn đã dùng qua đưa cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa gấp gọn lại để thành một xấp, lát nữa sẽ đem đi tẩy giặt một lượt, "Tạ Thái Hành trốn chạy, trái lại chính là đem toàn bộ Tuy Xuyên dâng cho người ta.
Tuy Xuyên một khi đã sụp đổ lưu dân sẽ ồ ạt tiến vào Động Xuân, Động Xuân là quận kề cận kinh thành, Uyên Khâu lại tiến đánh Động Xuân, một khi Động Xuân thất thủ thì đại quân Uyên Khâu nhất định sẽ trực tiếp đánh vào trung tâm Đại Duật, chủ lực ở phương bắc không thể phân chia binh lực mà quay về kinh. Phương bắc vốn là điểm mấu chốt khó phòng thủ nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ bị phá thủng. Đến lúc đó hai tuyến đại quân giáp công Đại Duật, Lý Cử hẳn là sẽ gấp đến cào nát đầu."
A Liêu ha ha cười: "Cục diện hiện nay, Lý Cử tuy có Quốc trượng Tạ Phù Thần cùng đám cựu thần liên quan làm chỗ dựa, nhưng Trưởng Công chúa cũng có Thái hậu cùng tân phái cải cách chống đỡ, tính ra thì hai bên thế lực ngang nhau, nhưng nói cho cùng, ai có thể thu phục được dân tâm thì người đó sẽ có thể nắm giữ quyền lực ở trong tay. Phương bắc bị tứ đại hồ tộc quấy rối nhiều năm như vậy, tướng sĩ trong tay Lý Cử tử trận sa trường xác chết như núi, vẫn không thể quét sạch được hồ tộc còn chưa nói, ngược lại còn bị đoạt mất tám quận. Không nói đến thường dân ở phương bắc phải gánh chịu sâu sắc nỗi khổ chiến loạn, mà ngay cả bách tính ở Trung Nguyên cũng đã sớm hoang mang sợ hãi trong lòng, tiếng oán than dậy khắp đất trời. Sự bất lực của Đại Duật chính là sự ngu xuẩn của Lý Cử. Nếu như có thể dùng danh nghĩa của Trưởng Công chúa bình ổn loạn lạc ở Tuy Xuyên, cứu tế lê dân, dân tâm sẽ càng nghiêng về phía Trưởng Công chúa."
A Liêu vừa nói như vậy Chân Văn Quân mới hiểu ra được, thì ra Tạ gia ở trong miệng Vệ Đình Húc cho tới nay cũng không phải là một nhà của Tạ Thái Hành ở Tuy Xuyên, mà là dòng chính ở Động Xuân, Tạ Phù Thần kia chính là gia chủ Tạ gia ở Động Xuân. Thế thì sự kiêng kỵ của các nàng ngược lại cũng dễ hiểu. Cái tên Lý Cử kia tựa hồ cũng có chút quen tai, đã từng nghe qua ở đâu rồi... Chân Văn Quân vừa nghĩ ra liền giật mình, Lý Cử không phải chính là đương kim Hoàng thượng sao?
Đám người này cũng thật sự là táo bạo trắng trợn, quả đúng là người của Trưởng Công chúa, lại dám gọi thẳng tục danh của Hoàng thượng.
Vệ Đình Húc cười đến ý vị thâm trường: "Tử Quân đang trên đường đến Tuy Xuyên, chúng ta ngày mai xuất phát thì tháng sau liền có thể cùng hắn hội hợp."
"Nga? Lý Cử lại có thể để cho Tử Quân đi Tuy Xuyên?"
"Tất nhiên là không tán thành, nhưng ít nhiều cũng do lão tặc Tạ Thái Hành kia trốn chạy, Tạ Phù Thần tức giận đến mức cáo bệnh không vào triều. Lại thêm quần thần hết lòng, Lý Cử miệng lưỡi vụng về ngu dốt căn bản không thể nào cự tuyệt. Sau khi Tử Quân tiến vào Tuy Xuyên chắc chắn không đến hai tháng sẽ có thể loại trừ được tai họa lưu dân Cập Tích."
Chân Văn Quân yên lặng ngồi ăn hết hơn phân nửa số bánh bột đậu, làm cho Tiểu Hoa ở một bên liên tục lườm nàng.
Tử Quân, cái tên này cùng Tử Trác có phần trùng khớp vần điệu. Nếu Vệ Tử Trác là yêu nhi của Vệ gia, vậy thì trên nàng hẳn là còn có nhiều ca ca tỷ tỷ, Tử Quân này có lẽ chính là ca ca của nàng.
"Văn Quân muội muội." Vệ Đình Húc đột nhiên lôi nàng ra, Chân Văn Quân vội vàng quệt đi vụn bánh trên khóe miệng, vội vàng đem nửa miếng bánh còn lại trong miệng nuốt vào bụng, đáp:
"Dạ!"
"Hiện giờ thân phận của ta đã bại lộ, ngược lại có thể không cần tiếp tục che che giấu chịu gò bó nữa. Lần này đi Tuy Xuyên ngươi chính là trợ thủ đắc lực của ta, có rất nhiều đại sự sẽ được giao phó vào trong tay ngươi, nhất định đừng làm cho tỷ tỷ thất vọng."
Chân Văn Quân lại chỉ thiên chỉ địa mà thề thốt một lần nữa, lúc ngẩng đầu nhìn thấy A Liêu một tay chống đầu, rũ mí mắt quan sát khóe miệng kéo lên lộ ra ý cười tựa như nhìn thấu hết thảy, bộ dáng này làm cho Chân Văn Quân âm thầm rùng mình, ánh mắt dao động, vội vàng nhớ lại xem có phải vừa rồi mình đã lắng nghe quá chăm chú hay không, không khống chế được nét mặt để lộ ra dáng vẻ cân nhắc, làm cho A Liêu nhận ra được cái gì đó?
"Xinh đẹp." A Liêu lắc lư cái đầu, cảm thán nói, "Vẻ đẹp của Văn Quân muội muội ta đều nhìn thấy ở trong mắt."
Chân Văn Quân đảo mắt một vòng lớn, âm thầm liếc nàng trắng mắt: "Đa tạ Liêu công tử tán thưởng."
Ở tại Đào Quân thành một năm, cuối cùng cũng sắp rời khỏi nơi đây. Mãi cho đến khi Linh Bích thu thập thật tốt toàn bộ hành trang gọi tới ba chiếc xe ngựa, Chân Văn Quân vẫn chưa đợi được tin tức của Tạ gia, ngay cả Tư công cũng chưa từng đến cửa. Có lẽ Tạ Thái Hành thật sự là vội vàng bỏ chạy thoát thân không rảnh liên lạc với nàng... Nghĩ đến đây Chân Văn Quân thoáng chút mờ mịt. Tạ gia có tin tức truyền đến thì nàng căm giận, nhưng Tạ gia bặt vô âm tín thì nàng lại lo lắng.
Ba chiếc xe ngựa cơ bản không hề được trang hoàng gì cả, chỉ mang theo vài chiếc áo choàng lông, nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ bếp núc. Vệ Đình Húc mặc dù ăn không nhiều lắm nhưng lại thích Tiểu Hoa mang lên cho nàng một bàn thức ăn tinh xảo, cho nên chỉ với nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ bếp thôi cũng đã chất đầy một xe lớn. Linh Bích, Tiểu Hoa cùng Vệ Đình Húc, Chân Văn Quân bốn người ngồi chung trong một chiếc xe rộng rãi có hai con ngựa kéo, các tỳ nữ khác ngồi trên một chiếc xe khác.
Tất cả mọi người đang chuẩn bị lên xe, Tiểu Hoa định ôm Vệ Đình Húc vào trong xe, Vệ Đình Húc nói: "Chờ thêm một lát."
"Chờ ai ạ?" Linh Bích có chút nghi hoặc.
"Chờ Tư công Trọng Kế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!