Chương 41: Thần Sơ năm thứ tám

Kinh lạc thông suốt

Dưới ánh trăng băng lãnh, Chân Văn Quân một mình ngồi trên bậc thềm dài bên trong đình viện, hai mắt đăm đăm.

Không biết là nhờ thuốc hay là do nàng đã quen với cảm giác đau đớn này rồi, hai bàn tay khoát lên trên đầu gối đã không còn đau như trước, nhưng mà muốn linh hoạt đùa nghịch kim thiền đao thì vẫn cần một đoạn thời gian không ngắn.

Nàng nhìn một đạo vết thương ngắn trên ngón tay, đây là dấu vết do kim thiền đao gây ra.

Lúc còn rất nhỏ a mẫu đã đem kim thiền đao truyền cho nàng. Mới ban đầu thì tước một mảnh gỗ mỏng đưa cho nàng, để nàng dùng luyện tập trước. Đợi sau khi các đầu ngón tay có thể thành thạo xoay chuyển mảnh gỗ cứng rắn rồi lại cho nàng một phiến lá cây để luyện tiếp. Nàng tính khí cao ngạo, không muốn tiếp tục luyện mấy món đồ chơi giả định đó nữa, ầm ĩ đòi a mẫu trực tiếp đem kim thiền đao thực sự đưa cho nàng. A mẫu cũng không từ chối, thật sự đưa cho nàng.

Nàng hưng trí bừng bừng cầm lưỡi đao kẹp vào giữa những ngón tay, vừa mới xoay được hai vòng chợt nghe nàng "A" một tiếng, ngón tay nhỏ bé đã bị kim thiền đao cắt bị thương.

"A mẫu, người cố ý."

A mẫu ngồi xổm xuống nhìn nàng cười: "Ta muốn cho con biết cái gì gọi là dục tốc bất đạt. A Lai, con thật sự rất thông minh, chỉ là có đôi khi thật sự rất nóng vội. Nhật trung tắc trắc nguyệt doanh tắc khuy*, cứ tĩnh tâm rồi từ từ sẽ đến, con sẽ phát hiện ra những chuyện vốn ban đầu khó có thể với tới sẽ trở nên ngày càng dễ dàng hơn."

(*) Nhật trung tắc trắc nguyệt doanh tắc khuy (): mặt trời lên rồi sẽ ngả về chiều, trăng tròn rồi lại khuyết; ý nói vạn vật đều tuần hoàn theo quy luật của tạo hóa

A mẫu luôn dạy bảo nàng giấu nghề, che đậy tài năng, ngoài việc muốn nàng ở trong thời loạn thế có thể giả ngốc tránh họa ra, còn muốn nàng tu dưỡng thành cá tính ổn trọng lão luyện.

Những lời dạy đó há có thể quên.

Vệ Đình Húc nói đúng.

Tinh tế mà suy nghĩ, Chân Văn Quân cảm thấy những lời của nàng giống như một đòn cảnh tỉnh cho chính mình. Nghĩ lại từ sau khi a mẫu bị bắt giữ, hai năm nay chính mình đã có thể trầm tĩnh đối mặt với tất cả mọi biến cố, có thể vì a mẫu vì tương lai mà nhẫn nhịn tiếp tục chịu đựng gian khổ. Không nghĩ đến chỉ vì một cuộc thăm dò nho nhỏ cùng sự thất thường của Vệ Đình Húc lại khiến cho chính mình sinh ra loại cảm xúc bi quan chán đời, quả thực không nên.

Lại càng có lỗi với a mẫu nhiều năm giáo dưỡng.

May mà những cố gắng của nàng cho tới nay cũng không tính là uổng phí. Những lời nói hôm nay của Vệ Đình Húc đủ để chứng minh rằng nàng đã mở ra được một cánh cửa ở trong lòng Vệ Đình Húc, mà nhìn thái độ của nàng ấy đối với Trọng Kế càng chứng tỏ tâm tư yêu thích nhân tài của nàng ấy, bất luận địa vị cao thấp như thế nào chỉ cần có năng lực là có thể được nàng ấy coi trọng.

Sau này nếu như nàng muốn có một vị trí vững chắc ở bên người Vệ Đình Húc, thì phải làm cho bằng được những chuyện Vệ Đình Húc nghĩ tới nhưng lại không nói ra, thậm chí làm được đến mức độ ngay cả chính nàng ấy cũng không hề nghĩ tới. Tựa như hai vạn lượng bạc kia Vệ Đình Húc chưa hẳn là để mắt tới, nhưng năm xe lương thực lại là nhân tố quyết định để nàng có thể tiếp tục ở lại bên người nàng ấy.

Nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này, Chân Văn Quân cảm thấy một ngụm khí ứ đọng bên trong lồng ngực cuối cùng cũng tan đi, nhưng vết thương ở bàn tay lại bắt đầu đau nhức từng cơn, xem ra kinh lạc toàn thân nàng rốt cuộc đã hoàn toàn đả thông.

Buổi tối khi Linh Bích tới đưa cơm cho Chân Văn Quân thì thấy sắc mặt nàng đã trở lại bình thường, còn đem hai chữ tỷ tỷ treo ở ngoài miệng nói lải nhải không thôi, liền biết là nàng đã thông suốt.

"Ngươi như vậy ta mới thấy thoải mái một chút." Linh Bích đem chén đũa bày ra trên bàn.

Chân Văn Quân đau tay cầm đũa không xong, Linh Bích thấy tay nàng phát run cắm cúi ăn, vui vẻ đứng ở một bên nhìn. Chân Văn Quân gắp lấy một viên hành băm nhưng lại bắn trúng vào mặt nàng, Linh Bích ai nha kêu lên một tiếng, tiến lên định hốt sạch nàng.

"Đau đau đau đau, tỷ tỷ ta đau." Lúc này không phải là giả vờ, Chân Văn Quân đúng thật là đau tay.

"Còn biết đau? Trước đó bả vai đều nát mà còn có thể cướp đoạt bình hoa của ta, lúc đó sao không thấy ngươi kêu đau?" Linh Bích nói xong còn đập một phát lên vai nàng. Vết thương trên vai vốn đã có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, ít nhất cũng có thể tự nhiên hoạt động, lại nháo ra sự kiện ám sát ngày hôm nay làm thương cân động cốt, chạm nhẹ một cái cũng làm cho Chân Văn Quân toàn thân đau đớn rã rời, từng giọt nước mắt cứ vậy liền rơi xuống.

"Từ nhỏ ở trong núi lớn lên mà sao còn yếu ớt như vậy. Chờ thương thế của ngươi tốt lên một chút ta cùng Tiểu Hoa sẽ dạy cho ngươi chút công phu để cường thân kiện thể."

Vừa lúc nhắc tới Tiểu Hoa, Chân Văn Quân hiếu kỳ nói: "Hôm nay nghe tiểu đại phu kia nói Tiểu Hoa cô nương là bị trúng kỳ độc nên khuôn mặt mới đại biến?"

"Ân, ta đã thấy bộ dáng trước kia của Tiểu Hoa, so với hiện tại hoàn toàn bất đồng." Nhớ tới chút chuyện cũ, Linh Bích khẽ thở dài nói, "Nàng nhỏ hơn ta một tuổi, là người Cô Thương tộc. Năm đó đại công tử, cũng chính là huynh trưởng của nữ lang, lúc còn tại thế chính là vị tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Duật, hai mươi tám tuổi đã tòng quân kháng địch, trong vòng bảy năm liên tiếp lập kỳ công, đích thân Tiên đế đã ban cho danh hiệu Phiêu Kỵ Đại tướng quân, kim ấn tử thụ, vị đồng Tam Công*.

Khi đó đại công tử chiến đấu với Cô Thương tộc. Cô Thương tộc cư trú ở phía đông nam Đại Duật, tộc nhân trông dáng vẻ nhỏ yếu xinh đẹp nhưng ai nấy đều anh dũng thiện chiến khí lực vô hạn, giỏi nhất là dùng tay trần đánh nhau. Đáng tiếc Đại Duật tinh binh trận pháp đa dạng, lại có thiết kỵ tinh nhuệ, sau khi tiến vào biên cảnh đã nhanh chóng đánh cho bọn họ tơi bời tan tác, bắt giữ rất nhiều phụ nhân và hài tử làm tù binh, Tiểu Hoa chính là một trong số đó. Tiểu Hoa cùng mấy nữ tử trẻ tuổi khác bị mang về Bình Thương, đại công tử vốn muốn đem tất cả các nàng đày đến vùng ngoại ô phía đông Bình Thương gần kinh thành để xây dựng lăng viên cho Tiên đế, nhưng lại được nữ lang nhìn trúng, cảm thấy nàng trung thực nên mới giữ lại ở bên cạnh. Nữ lang lúc đó hai chân đã không thể đi lại được nữa, tuy có xe lăn thay cho đi bộ nhưng vẫn rất bất tiện. Tiểu Hoa khí lực lớn, có thể hầu hạ được nàng, tuổi tác gần nhau đều là nữ đồng cũng thuận tiện hơn đôi chút. Chủ mẫu để cho ta đi theo bên cạnh quan sát một thời gian, Tiểu Hoa trông có vẻ hiền lành ít nói, kỳ thật trong lòng đều rất hiểu lý lẽ. Nữ lang đối tốt với nàng nàng đều hiểu rất rõ, toàn bộ đều để ở trong lòng rất ít khi đề cập tới. Trúng phải quỷ cưu chi độc cũng là vì kẻ gian muốn ám sát nữ lang, hạ độc ở trong thức ăn của nàng, Tiểu Hoa trong lúc thử thức ăn thì trúng độc, suýt nữa mất mạng ngay tại chỗ. May mà nữ lang tinh thông dược lý huyệt vị, ngay lập tức dùng ngân châm phong tỏa huyệt đạo ngăn chặn độc tố khuếch tán, nhờ vậy mới kéo được nàng từ trong tay diêm vương gia trở về. Nhưng mà quỷ cưu chi độc thật sự khó giải, rất nhanh đã phá hủy dung mạo của nàng. Gần mười năm qua nữ lang vẫn luôn tìm kiếm giải dược của quỷ cưu, từng bái phỏng qua rất nhiều danh y nhưng lại không thu hoạch được gì, thậm chí có rất nhiều danh y căn bản chưa từng nghe nói qua loại độc này. Cho nên hôm nay lúc Trọng Kế buột miệng nói ra nữ lang mới đặc biệt lưu tâm."

(*) Kim ấn tử thụ, vị đồng Tam Công (, ): chức cao quyền trọng, địa vị ngang với Tam Công

Tiểu Hoa hiện giờ xem như là người thân cận nhất theo sát Vệ Đình Húc nhất, mức độ thân mật của hai nàng ngay cả Linh Bích so ra cũng thua kém. Tiểu Hoa chính là xuất thân tù nô lại là người hồ tộc, vì Vệ Đình Húc mà hi sinh tướng mạo thậm chí cả tính mạng, chiếm được sự tín nhiệm của ngày hôm nay, chứng tỏ Vệ Đình Húc cho dù rất đa nghi nhưng vẫn có thể đắn đo chần chừ.

Chân Văn Quân dựng thẳng đôi đũa chống cằm, cau mày tỉ mỉ suy tư.

Vệ Đình Húc nhìn như thất thường, kỳ thật mỗi lần muốn đem người mà nàng muốn dùng kéo đến gần một bước thì trước tiên sẽ đẩy người đó ra hai bước. Người này phải vì Vệ Đình Húc vượt mọi chông gai máu tươi đầm đìa, mới có thể thu nhận đến bên mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!