Giương cung bạt kiếm
Trở vào phòng, Tiểu Hoa đi đến phòng bếp, Linh Bích ở trong phòng hầu hạ, cũng chưa hề liếc mắt nhìn Chân Văn Quân một lần nào. Chân Văn Quân biết nàng vẫn còn đang tức giận, cũng không dám lắm miệng, chẳng qua là Vệ Đình Húc hỏi nàng một câu nàng đáp một câu.
Vệ Đình Húc đối với việc nàng làm thế nào kiếm được hai vạn lượng bạc thực sự cảm thấy hứng thú, Chân Văn Quân bắt đầu kể lại từ sự kiện đại hỏa ở Quân huyện.
Ba ngày trước trong tay nàng chỉ có hơn bốn ngàn lượng bạc, còn kém một khoảng so với nhiệm vụ tỷ tỷ giao phó. Tưởng chừng đã vô kế khả thi, lúc này Quân huyện đột nhiên nổi lên đại hỏa, trong thành gần như hơn phân nửa nhà cửa đều bị đốt cháy sạch sẽ. Huyện lệnh vô cùng xem trọng, thậm chí chạy tới cứu hỏa trước tiên, có thể thấy được vị Huyện lệnh này bất luận là xuất phát từ công hay tư thì cũng là một vị Huyện lệnh tốt.
Quân huyện có vị trí địa lý đặc thù, là sơn đạo chính yếu của Động Xuân, một khi bị cháy đường xá sẽ tắc nghẽn, việc vận chuyển hàng hóa của rất nhiều thương nhân ở Động Xuân đều sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Dưới sự hiệp lực của Huyện lệnh cùng thương nhân ở khắp nơi, Quân huyện nhất định sẽ có thể nhanh chóng khôi phục trong một khoảng thời gian ngắn. Như vậy việc trùng kiến các phường ngõ các thương phố cửa hiệu miếu thờ phải cần đến một số lượng gỗ rất lớn, Chân Văn Quân chính là nhìn trúng điểm ấy.
Nàng cầm trong tay hơn bốn ngàn lượng toàn bộ đều đổ dồn vào việc thu mua và vận chuyển gỗ, căn bản là không đủ.
"May mắn lúc đó Linh Bích tỷ tỷ hào phóng xuất tiền trợ giúp ta một tay, có như thế mới gom đủ tiền mua gỗ, quả thực là xuân phong hạ vũ cảm động lòng người. Đại ân của Linh Bích tỷ tỷ, ngày khác muội muội nhất định hết lòng báo đáp."
Có nữ lang ở đây, Linh Bích chỉ có thể dành cho nàng một vẻ mỉm cười hư tình giả ý: "Chân cô nương không cần khách khí, đây là chuyện thuộc bổn phận của ta."
"Gỗ vận chuyển đến ngày thứ hai đã được Huyện lệnh đặt mua toàn bộ, thương lượng thật tốt giá cả, tổng cộng bốn vạn lượng. Chẳng qua trong tay hắn hiện tại không có nhiều hiện ngân như vậy, đành phải giao trước cho ta hai vạn lượng xem như tiền đặt cọc, toàn bộ phần còn lại quy đổi ra thành lương thực, hỏi ta có chấp nhận hay không. Đương nhiên chấp nhận, năm mất mùa lương thực có thể đáng giá hơn cả ngân lượng, ta nghĩ tỷ tỷ nhất định cũng cần lương thực, liền đồng ý.
Như vậy mới may mắn trong vòng hai mươi ngày hoàn thành nhiệm vụ tỷ tỷ giao phó."
Vệ Đình Húc đem lang đào* cắt thành lát mỏng chấm chút tuyết đường, dùng nĩa bạc đâm xiên, chậm rãi bỏ đến trong chiếc đĩa ngọc lưu ly ở trước mặt Chân Văn Quân: "Muội muội nếm thử loại quả mới do hồ quốc tiến cống này xem, vừa chua vừa ngọt, ăn chung với tuyết đường càng thêm ngon miệng."
(*) Lang đào (): một giống cà chua có hình thù giống như quả đào
Vệ Đình Húc mỉm cười nghe xong quá trình nàng kiếm được một khoản lợi nhuận lớn, không có bất cứ lời khen ngợi nào thậm chí không có đánh giá gì, Chân Văn Quân có chút mất hứng. Nhưng mà nghĩ lại, chẳng lẽ nàng còn muốn Vệ Đình Húc khen ngợi nàng sao? Chỉ cần làm cho Vệ Đình Húc thấy được chính mình có năng lực kiếm tiền, làm cho nàng nhớ kỹ chính mình là một người khả dụng biết nắm thời cơ giành thắng lợi, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.
Lang đào này trông có vẻ mềm mại đỏ tươi mọng nước ngon miệng, nhưng lại có một cái tên dữ tợn như vậy, thật cũng kỳ quái. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy lang đào, có chút ngạc nhiên, đâm xiên một miếng vừa định bỏ vào trong miệng thì nghe Vệ Đình Húc nhẹ nhàng bâng quơ nói:
"Ngươi có biết nó vì sao được gọi là lang đào không? Nghe nói quả lang đào này sau khi ăn vào sẽ mọc đầy u nhọt mụn đỏ, không tới ba ngày toàn thân sẽ thối rữa mà chết."
Lang đào đã được nuốt xuống một nửa, còn một nửa vẫn đang nằm trong miệng không dám ăn cũng không dám động. Vệ Đình Húc nhìn dáng vẻ sợ hãi của nàng mà cảm thấy buồn cười, lại xiên cho nàng thêm hai miếng nữa, nói:
"Nhưng mà muội muội chớ sợ, quả lang đào này kỳ thật chỉ là một loại quả mọng nước bình thường có thể ăn được, ăn rất ngon, nghe nói còn có thể tiêu thực kiện tỳ*, tiêu khí nhuận trường."
(*) Tiêu thực kiện tỳ (): trợ tiêu hóa, giúp lá lách khỏe mạnh
"Ô... Là vậy." Trái tim vừa bị treo lơ lửng của Chân Văn Quân chậm rãi hạ xuống, hai má mỏi nhừ lại bắt đầu hoạt động, chậm rãi đem nửa miếng lang đào còn lại trong miệng nuốt xuống, lang đào ban đầu vốn có chút ngon miệng đã trở nên vô vị.
Ngay khi nàng từ tâm tình khẩn trương vừa vặn chuẩn bị bình phục, thì Vệ Đình Húc nâng hai mắt, bỗng nhiên phóng tới ánh nhìn như tia chớp:
"Có người tiết lộ thân phận của ta ra bên ngoài. Đối thủ của phụ thân ta đã biết Vệ Tử Trác là nữ nhân, tên thật là Vệ Đình Húc."
Thời điểm Vệ Đình Húc nói ra lời này hai người đúng lúc đang mặt đối mặt, đột nhiên ném ra những lời này làm cho Chân Văn Quân chưa kịp chuẩn bị, hai tròng mắt căng thẳng nhìn chằm chằm tựa hồ đang chờ đợi bắt lấy khoảnh khắc nàng chột dạ.
Chân Văn Quân chậm rãi chớp mắt, không lùi mà tiến, thân trên hơi nâng lên nghiêng về phía Vệ Đình Húc, bảy phần khó hiểu ba phần lo lắng nói: "Vì sao lại như thế? Thân phận của tỷ tỷ chẳng phải vẫn được che giấu rất kỹ sao? Đối thủ của phụ thân ngươi làm thế nào mà biết được? Chẳng lẽ..."
Vệ Đình Húc nhìn nàng: "Chẳng lẽ cái gì?"
"Chẳng lẽ." Chân Văn Quân liếc mắt về phía Linh Bích đang đứng ở một bên, hạ thấp thanh âm nói, "Bên cạnh tỷ tỷ có mật thám?"
Vệ Đình Húc cũng nghiêng người về phía trước, khóe miệng lộ ra nét mỉm cười hưng phấn, một chữ "Có" được thốt ra cực kỳ thâm ý.
"Tỷ tỷ có manh mối?"
Vệ Đình Húc "Ân" một tiếng nói: "Đám người Tạ gia chỉ biết yêu nhi Vệ Tử Trác của Vệ gia âm hiểm xảo trá làm nhiều việc ác, ẩn nấp ở sau lưng phụ thân mình bày binh bố trận, hại chết nhiều nhân sĩ trung quân ái quốc, nếu không diệt trừ mầm mống tai họa này đợi tương lai hắn nắm quyền nhất định sẽ gây họa triều cương. Đáng tiếc bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới người mà bọn họ một lòng muốn ám sát lại chính là nữ tử, còn là một người tàn tật ngồi trên xe lăn.
Cho dù hôm nay ta có nghênh ngang đi đến trước cửa Tạ phủ bọn họ cũng không nghĩ rằng ta chính là Vệ Tử Trác, đây cũng là lý do vì sao ta có thể vẫn đứng bên trong góc tối, chiếm lấy ưu thế. Hiện giờ thân phận bị bại lộ, sợ là sẽ không còn những ngày bình yên nữa. Nhưng mà muội muội cũng không cần lo lắng, kẻ phản bội hai mặt kia ta đã có manh mối. Ngày mai, người này sẽ lộ ra chân tướng."
Chân Văn Quân không biết nên tiếp lời như thế nào, nàng cũng muốn hỏi Vệ Đình Húc là dùng phương thức gì để đem người này từ trong bóng tối đào ra, nhưng nếu hỏi thì có phải là có vẻ quá mức lộ liễu hay không? Ngay trong lúc nàng đang đắn đo khó xử không biết làm thế nào cho đúng mực, Tiểu Hoa chợt bưng thức ăn vừa mới làm xong đi vào phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!