Chương 37: Thần Sơ năm thứ tám

Bạc trắng vạn lượng (2)

Toàn bộ số bạc kiếm được nhờ 'Bao la vạn tượng' đều dồn vào việc mua bán dược liệu, Chân Văn Quân nhờ Linh Bích giúp nàng, điều động nhân thủ ở các quận huyện lân cận thu mua một số lượng lớn các loại dược liệu rẻ tiền như đại hoàng, ngũ bội tử, hoa sen, còn các loại dược liệu quý hiếm thì đích thân Chân Văn Quân mang theo Linh Bích cùng một đám người hầu đi khắp nơi khai quật.

Trong một năm kia ở cùng một chỗ với Giang Đạo Thường, Giang Đạo Thường cả ngày đều mang nàng lên núi, y thư đồ phổ đều bị nàng lật xem đến rơi rụng. Mặc dù không dám nói toàn bộ dược lý đều hiểu rõ, nhưng những loại dược liệu thiết yếu ở chiến trường nàng không thể không biết.

Cây cà dược và dạ phù dung đều có tác dụng giảm đau, gây tê và khiến người ta kích động, chiến trường phương bắc có nhu cầu rất lớn. Cây cà dược không khó tìm, khó tìm chính là dạ phù dung. Bởi vì giá cả đắt đỏ có thể sinh lợi, nên ở Tuy Xuyên có người chuyên gieo trồng dạ phù dung, nhưng ở Động Xuân này cho tới nay vẫn chưa phát hiện dấu vết được gieo trồng, bất quá Chân Văn Quân có thể thông qua khảo sát địa chất tìm đến nơi mà dạ phù dung hoang dại có thể sinh trưởng.

Dạ phù dung bình thường sinh trưởng ở vùng ven đầm lầy, mọc rộng thành mảng, chỉ cần phát hiện ra một cây liền rất dễ dàng thu hoạch được một mảng lớn. Chẳng qua đúng như tên gọi của nó, dạ phù dung vào ban ngày đa phần có màu sắc tự vệ, nhìn từ xa giống như một đống cỏ khô rất khó phát hiện, chỉ khi về đêm mới có thể tỏa ra chút ánh sáng màu xanh lam, thu hút các loài côn trùng ban đêm tới gần.

Dạ phù dung ở Đào Quân thành đã bị nàng đào hết một đợt, số lượng không nhiều lắm, nhất định phải đi Tuy Xuyên thu mua. Nhưng Linh Bích vừa nghe nàng muốn đi Tuy Xuyên, lập tức ngăn cản.

Chân Văn Quân nói: "Vì sao không thể đi? Thời hạn hai mươi ngày mà tỷ tỷ định ra đảo mắt đã sắp tới, chỉ có Tuy Xuyên mới có loại dược liệu ta cần. Nếu không thể đi, ta sợ là không hoàn thành được nhiệm vụ tỷ tỷ giao cho."

Linh Bích nói: "Cũng không phải là ta không cho ngươi đi, nhưng mà ngươi không biết Tuy Xuyên hiện giờ đang hỗn loạn, nếu ngươi đi mà có mệnh hệ gì, ta phải ăn nói thế nào với nữ lang? Không thể đi."

Chân Văn Quân tất nhiên hiểu được Linh Bích vẫn như trước theo sát từng bước chân của nàng, nàng lôi kéo tay áo của Linh Bích quấn quít nói: "Hảo tỷ tỷ, chúng ta mang thêm nhiều hộ vệ và ám vệ không phải là được rồi sao?"

Linh Bích phi thường kiên quyết: "Không được, không thể đi."

Chân Văn Quân dây dưa Linh Bích hai ngày, cuối cùng thật sự không có biện pháp, chỉ có thể thương lượng với Linh Bích an bài một vài người đi đến Tuy Xuyên giúp nàng thu mua dược liệu. Linh Bích do dự trong chốc lát rồi đồng ý. Giúp nàng tìm tới chưởng quỹ dược hiệu của Vệ gia ở Đào Quân thành để an bài, trước khi đi Chân Văn Quân còn cẩn thận tỉ mỉ dặn dò hắn một lượt.

Chưởng quỹ không phụ sự nhờ vả của Chân Văn Quân, đem toàn bộ dạ phù dung ở các vùng phụ cận Tuy Xuyên thu vào trong túi, năm ngày sau xe ngựa trở về dừng ở ngoại viện, Linh Bích cùng Chân Văn Quân đi ra xốc màn che của xe ngựa lên nhìn xem, dạ phù dung chất đầy cả một xe.

Linh Bích rút ra một cây dùng tay nghiền nát đặt ở đầu mũi ngửi ngửi, mùi ngọt mà hơi tanh, mang theo mùi hương độc đáo có tính kích thích, phiến lá đầy đặn mọng nước, đây là loại hàng thượng đẳng.

Linh Bích hỏi: "Ngươi chỉ có ba trăm lượng bạc, làm thế nào thu mua được cả một xe này? Theo ta được biết loại dạ phù dung thượng đẳng này muốn sinh trưởng đòi hỏi điều kiện môi trường cực cao, cũng vì vậy mà giá cả liên tục trong mấy năm chiến sự này dần dần tăng cao. Ba trăm lượng đừng nói là một xe, chỉ sợ ngay cả một phần ba số lượng này cũng mua không được."

Chân Văn Quân cho người mang dạ phù dung xuống xe đến cân: "Dạ phù dung chịu lạnh ưa hàn, vì sinh tồn, càng là mảnh đất rét lạnh thì phiến lá của nó lại càng có thể tích trữ nước để thích nghi với môi trường khắc nghiệt. Khí hậu ở Đào Quân thành quá mức ôn nhuận, dạ phù dung ngược lại có hình dáng nhỏ bé. Tuy Xuyên khí hậu rét lạnh, chính là môi trường sinh trưởng phù hợp nhất đối với dạ phù dung.

Tuy Xuyên nơi đó có mấy trăm mẫu vườn gieo trồng, giá cả tất nhiên sẽ thấp hơn rất nhiều so với ở Động Xuân. Cho dù ta có cho người thu mua với giá cao hơn giá gốc ở Tuy Xuyên thì cũng chỉ bằng một nửa giá ở Động Xuân, nông dân họ còn vui vẻ mà bán. Đây chính là đạo lý 'tri địa thủ thắng, trạch địa sinh tài'*."

(*) , : tạm dịch đại khái là hiểu rõ và biết chọn lựa đường đi thì sẽ thành công, phát tài

Linh Bích "Nga?" một tiếng: "Nhưng mà quan gia cũng không ngốc, nếu Tuy Xuyên giá rẻ thì tại sao không đi Tuy Xuyên thu mua? Vì sao còn cần tới một xe hàng hóa giá cả gấp đôi này của ngươi?"

"Nếu như quan gia có thể thu mua được thì tất nhiên đã tiết kiệm khí lực cho ta không cần chạy ngược chạy xuôi rồi, có điều bọn họ không thu mua sẽ tốt hơn."

"Chỉ giáo cho."

"Quan gia ở Động Xuân nếu thu mua một cân cùng lắm cũng chỉ được năm lượng bạc, nhưng nếu là ta bán cho các đại hương thân sĩ tộc nói không chừng có thể bán được bảy tám lượng. Sao lại không làm?"

Hóa ra mục tiêu của Chân Văn Quân không phải là quan gia mà là các sĩ tộc ở Động Xuân. Nàng vừa nói như vậy Linh Bích cũng đã nghĩ ra rồi, dưới tình hình chiến loạn liên tục nhiều năm quân đội Đại Duật càng ngày càng kiệt quệ, quốc khố trống rỗng có rất nhiều thời điểm ngay cả lương bổng cũng phát không nổi, càng ngày có càng nhiều nam tử trẻ tuổi tìm mọi cách để trốn tránh quân dịch —— còn sống thì ở chỗ nào không phải là sống, hà tất chạy ra tiền tuyến tự tìm đường chết, huống chi ở nơi khác lăn lộn kiếm ăn có thể sống đến sáu mươi tuổi, chạy lên phương bắc chiến đấu nói không chừng ngày mai sẽ chết. Người tình nguyện ra tiền tuyến càng ngày càng ít, quân đội càng ngày càng suy thoái, khó mà chống chọi được hồ tộc hung ác. Tư mã chủ quản điều hành quân phú đã hạ lệnh cho các cường hào đại tộc ở tất cả các quận huyện trong lãnh thổ Đại Duật phàm là có bộ khúc thì đều phải thuyên chuyển đến tiền tuyến tiếp viện. Bộ khúc chính là tư binh của sĩ tộc, giống như gia nô đều thuộc quyền sở hữu của sĩ tộc, triều đình cưỡng chế trưng binh ra chiến trường nhất định là có cấp ưu đãi cho sĩ tộc, bằng không thì các đại sĩ tộc nếu liên hợp lại tạo phản ắt sẽ khiến cho Đại Duật đang thương tích đầy mình càng thêm bất ổn. Vì vậy Tư mã mới dâng tấu lên Hoàng thượng, ban bố "Trưng binh lệnh", lấy ruộng đất để đền bù cho các sĩ tộc xuất binh. Sĩ tộc có sẵn nhân công, sau khi nhận được ruộng đất liền hăng hái trồng trọt, đến lúc thu hoạch vụ thu quan gia sẽ đến thu mua lương thực. Cứ như vậy cách mỗi năm đều có binh lực ra chiến trận lương thảo cũng có, dê béo ngựa khỏe lại có thêm sức lực đánh giết hồ tặc.

Tuy rằng triều đình điều động tư binh, nhưng lực lượng tư binh này vẫn như trước thuộc quyền sở hữu của sĩ tộc, quân nhu lương bổng của bọn họ thậm chí cả việc mai táng đều vẫn là tùy sĩ tộc xử lý, mà theo đó quân dược tất nhiên cũng là sĩ tộc xuất bạc để cung cấp. Từng có một đoạn thời gian vì để thống nhất điều phối, triều đình hạ công văn, để cho các sĩ tộc chỉ việc giao nộp bạc, quan gia sẽ lo việc ăn uống mai táng.

Ai ngờ tham gia trong đó có một gã Trung Tán đại phu nho nhỏ nhưng lại tham ô hàng loạt lên tới một trăm vạn lượng, số bạc thu về từ các nơi toàn bộ đều rơi vào trong túi hắn, lương thực cấp cho tiền tuyến tất cả đều là cũ kỹ mốc meo. Người này sau khi bị tra ra đã bị di tộc, sau đó các đại sĩ tộc liên danh dâng tấu lên Hoàng thượng nói rằng, binh lính nhà mình vẫn là tự mình nuôi dưỡng, ít nhất thì tiền bạc tiêu xài vào chỗ có thể nhìn thấy được cũng có phần an tâm hơn.

Kể từ đó những loại dược liệu như dạ phù dung đều do các sĩ tộc tự mình thu mua.

Năm hạn mất mùa nhưng trong tay các sĩ tộc vẫn không hề thiếu tiền, cái thiếu chính là vật tư. Chân Văn Quân rất chắc chắn một lượng lớn dạ phù dung này cho dù một cân bán ra mười hai lượng bạc, thì các thế gia đại tộc ở Động Xuân vẫn sẽ tranh nhau mua. Phải biết rằng dạ phù dung không chỉ được cung cấp cho chiến trường, phần nhiều vẫn là bị các sĩ phu cất giấu ở trong nhà mình.

Lúc trước Vệ Đình Húc có nói muốn đốt sạch phù dung tán chất đầy nhà của A Liêu, khi đó Chân Văn Quân chỉ cảm thấy cái tên "Phù dung tán" này quen thuộc, nhất thời không nghĩ đến dạ phù dung. Sau đó ngẫm lại A Liêu sắc mặt trắng như nữ quỷ, lẽ nào chính là hậu quả của việc dùng dược phấn lâu dài thành nghiện? Phù dung tán kia nhất định không tránh khỏi liên quan với dạ phù dung, hẳn chính là loại dược phấn thịnh hành trong giới quý tộc ở Động Xuân này.

Chân Văn Quân đối với những loại chuyện khó giải thích vĩnh viễn vẫn duy trì một lòng hiếu kỳ, trong lúc đi loanh quanh ở Đào Quân muốn liên hệ cùng Thanh Lưu vì để thăm dò cũng vì để gây nhiễu loạn tầm mắt của Linh Bích, nàng đã túm lấy không ít người rảnh rỗi đến nói chuyện phiếm, cố ý hỏi qua chuyện phù dung tán này. Quả nhiên phù dung tán là từ rễ cây dạ phù dung mài thành bột phấn, cùng với bốn loại dược thạch khác dựa vào tỉ lệ pha trộn thành dược vật, có các tác dụng như cải thiện tâm trạng, tăng cường thể lực, bổ tráng dương khí, tăng nhạy cảm da thịt. Đương nhiên loại thần dược như thế nhất định có tác dụng phụ rất mạnh, lúc hưng phấn thì cảm xúc khó mà khống chế, một khi hút quá liều lại càng cực kỳ thương thân. Trào lưu hút phù dung tán là từ kinh thành lan tới, từ Bình Thương đến Động Xuân tất cả các thân sĩ cường hào đều hút nó như một thú vui, không hút phù dung tán sẽ dễ dàng bị xa lánh, thậm chí có người trước khi đàm luận vì để gia tăng thanh thế mà hút một lượng lớn, nháo ra không ít chuyện cười.

Giới trí thức ở Động Xuân hút phù dung tán đã thành nghiện, vừa phải cố giữ lại cho chính mình sử dụng vừa phải chuyển lên tiền tuyến, số lượng theo nhu cầu rất lớn, có bao nhiêu bọn họ đều muốn hết bấy nhiêu, thậm chí có thể ra giá cao để tranh mua.

Chân Văn Quân chỉ hận tiền vốn quá ít, bằng không nàng có thể sử dụng dạ phù dung mà khuấy đảo toàn bộ Động Xuân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!