Chương 35: Thần Sơ năm thứ tám

Lấy mệnh tuyên thề

Khi Linh Bích tỉnh lại cảm giác toàn thân ấm áp, hai mắt gian nan vừa mở ra đã nghe thấy âm thanh của những đốm lửa nổ tí tách trong không trung.

"Ngươi tỉnh rồi."

Linh Bích xoay người lại, nhìn thấy Chân Văn Quân đang ngồi tựa ở cách nàng ba bước, sắc mặt trắng bệch, vết thương trên cánh tay đã được băng bó vẫn còn thấm máu, chiếc áo choàng chống rét nàng đã mặc khi xuất môn hiện giờ đang ở trên người Linh Bích.

Bản thân đang ở trong một ngôi miếu cũ nát, trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc, phía trên đầu bức tượng phật to lớn tróc màu giăng đầy mạng nhện. Ngoài miếu vang lên tiếng mưa rơi, ở giữa hai người có đặt nửa chén nước.

Linh Bích bỗng nhiên nhớ lại chuyện mình bị ám sát, sắc mặt đột ngột biến đổi, động đến vết thương ở trên lưng, đau đớn khiến nàng ứa mồ hôi lạnh.

"Linh Bích tỷ tỷ thương thế của ngươi rất nặng, trước tiên đừng lộn xộn. Ta có tìm chút nước cho ngươi uống, khôi phục được chút thể lực rồi tính sau."

Linh Bích nói: "Đám thích khách kia đâu rồi?"

"Ngươi phát ra tín hiệu sau đó rất nhanh đã có người đến chi viện, ta thừa dịp hỗn loạn mang ngươi trốn đi trước. Nơi này hẳn là rất an toàn, chờ chúng ta đều có thể di chuyển rồi lại quay trở về."

Linh Bích phát hiện vết thương trên lưng mình đã được đắp một ít thảo dược, máu xem như tạm thời ngừng chảy.

"Ta không có gì trở ngại, ngươi có phải là cũng bị thương không?"

Chân Văn Quân hai tay buông thõng bên người, cười khổ: "Ta cũng không có việc gì, chỉ là bị thương ở cánh tay tạm thời không cử động được."

Linh Bích cố nén đau tiến đến kiểm tra cánh tay nàng, vừa mới đụng vào cánh tay nàng chợt nghe nàng đau đớn hô lên một tiếng: "Tỷ tỷ đừng... Xương vai của ta hẳn là đã bị gãy rồi."

"Cánh tay bên này cũng bị thương, là thời điểm chắn đao cho ta mà bị thương sao?"

Chân Văn Quân hé miệng cười, mang theo vài phần ngượng ngùng.

"Ngươi khoe mẽ cái gì chứ, đã bảo ngươi không được rời khỏi xe ngựa tại sao lại không nghe? Nếu ngươi gặp phải chuyện bất trắc gì ta biết ăn nói thế nào với nữ lang?" Linh Bích tức giận trách mắng, Chân Văn Quân đầu tiên là sửng sốt, tiếp sau đó là rụt người lại, ủy khuất nói:

"Đình Húc tỷ tỷ sao lại để ý đến sống chết của ta. Nàng chẳng qua chỉ là niệm tình ngày xưa mà cho ta một chỗ dung thân thôi, thậm chí ngay từ đầu đã cho rằng ta là mật thám, giám sát ta khắp nơi."

Linh Bích trầm mặc trong chốc lát nói: "Nữ lang thân phận đặc biệt, hiện tại lại gánh vác trọng trách, nàng không cho phép chính mình có một bước sơ suất nào. Nàng có thể thu nhận ngươi đến bên cạnh đã là sự tín nhiệm rất lớn rồi, ngươi đã tận mắt nhìn thấy có bao nhiêu người hao tổn tâm tư muốn lẻn vào bên người nàng lấy đi tính mạng nàng. Nữ lang có thể sống đến ngày hôm nay chính là bởi vì nàng làm mọi việc đều cẩn thận, không dễ tin người.

Phàm là để cho một người đến bên cạnh mình cũng chính là đặt một thanh đao ở trên cổ, ngươi hay ta đều không thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà thấu hiểu được sự gian nguy của nàng. Huống chi nàng từng..."

Nói đến đây Linh Bích đột nhiên dừng lại, Chân Văn Quân liền truy hỏi:

"Từng như thế nào?"

"Không có gì." Linh Bích đem câu nói kế tiếp nuốt trở vào, "Tóm lại nàng thống hận nhất là người phản bội nàng. Quân tử là phải biết rời xa chốn nguy hiểm, đạo lý này không cần phải giải thích nhiều."

Trong lúc Chân Văn Quân đang suy tư về câu nói của Linh Bích thì bên ngoài truyền đến một tràng tiếng chim kêu kỳ quái. Giữa trời mưa lớn mà còn có chim kêu thật sự là kỳ quái, quả nhiên, Linh Bích cong hai ngón tay lại, đầu ngón tay kề sát trên môi, thổi ra vài tiếng giống như tiếng chim hót đáp lại, mấy gã ám vệ của Vệ gia xuyên qua màn mưa lặng lẽ tiến vào trong miếu.

Cầm đầu chính là một nam nhân cao gầy, hắn nhìn nhìn hai người trước mắt sau đó đi đến phía trước người Linh Bích, nâng đỡ nàng dậy.

"Nữ lang đâu?" Linh Bích hỏi.

"Nữ lang còn chưa quay về Đào Quân thành, nàng rất an toàn."

Linh Bích hỏi lại: "Đám thích khách kia có bắt được không?"

"Mười lăm người đã chết hết mười hai, bắt được hai người thì uống thuốc độc tự sát, còn lại một người đã chạy thoát."

"Thế nhưng lại để cho hắn chạy thoát? Có biết đối phương là ai không?"

Nam nhân này nói ra từng câu ngắn cụt chắc nịch trầm bổng lên xuống, mãi cho đến nửa câu sau cùng Chân Văn Quân mới nhẹ nhàng thở phào. May mà bọn ám vệ này từ trước đến nay luôn theo sát Vệ Đình Húc, Vệ Đình Húc vừa đi thì Linh Bích ở chỗ này không có ai, mà trại ngựa nằm ở vùng ngoại ô Đào Quân thành, trinh sát ở trong thành cũng có khoảng cách khá xa, nếu không thì gã sứt môi kia cho dù có tập kích bất ngờ cũng không đả thương được Linh Bích, mà nàng cũng không có cơ hội đem tin tức truyền ra ngoài. May mắn may mắn, hy vọng rằng kẻ đã chạy thoát chính là gã sứt môi kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!