Truyền âm phù
Xe ngựa chạy ở trên đường đung đưa lắc lư hướng đến Vệ trạch. Linh Bích nhìn Chân Văn Quân đang ngồi bên cạnh, hiệu thuốc đã bị hủy, toàn bộ nỗ lực mà nàng đã dốc hết tâm huyết đều hóa thành bọt nước, lẽ ra tâm tình phải ủ dột mới đúng. Nhưng tiểu cô nương này thần thái vẫn như bình thường, thậm chí còn đang ngâm nga một khúc dân ca Bình Thương, điều này làm cho nàng có chút khó hiểu.
Là cố gắng tỏ ra lãnh đạm hay là tiếp theo đã có tính toán khác? Linh Bích cảm thấy điều đầu tiên có khả năng khá lớn. Nữ lang nhà nàng lãnh đạm là bởi vì trong lòng có mười phần nắm chắc thành công, mà tiểu hài tử này cũng dám bày đặt bắt chước theo, thật sự là trò cười quá lớn mà.
Suy nghĩ đến đây, vẻ tươi cười trên mặt trong lúc trò chuyện không khỏi pha lẫn chút hàm ý cười nhạo, ngay cả trong má lúm đồng tiền cũng là ý tứ châm chọc. Chân Văn Quân tất nhiên nhận thấy được tâm tư của Linh Bích, mở miệng phụ họa cũng không có ý định đánh vỡ.
Xem ra đến bây giờ Linh Bích cũng không nhận thấy được sai lầm của chính mình.
Nàng chắc chắn hiểu được là có rất nhiều mật thám dùng "tự nghiệm" để truyền tin, nhưng ngoài thứ đó ra còn có rất nhiều phương pháp khác.
Trong tháng đầu tiên Chân Văn Quân ở lang viện cũ kia, Giang Đạo Thường đã mang theo nàng học thuộc binh pháp 《 Lục thao 》, biết được thế nào là "Chờ dịp có âm mưu gian biến móc nối cảm tình, xét ý hướng địch để làm gián điệp". Chiến quốc tứ quân tử đã dùng phương thức dưỡng sĩ, thu đồ đệ mà bồi dưỡng ra thích khách và trinh sát để thiết đặt tai mắt của chính mình ở các quốc gia khác, dùng để thăm dò tin tức của địch quân.
Tự nghiệm là một phương pháp đơn giản, vả lại chỉ cần quy tắc giao ước không bị lộ ra ngoài, địch quân sẽ rất khó đoán được trong mười mấy chữ thông thường này có ẩn giấu bí mật gì. Nhưng phương pháp này cũng có nhược điểm, đó chính là quá mức lộ liễu.
Linh Bích theo sát ở bên người nàng, nhất cử nhất động của nàng đều nằm dưới sự giám sát của Linh Bích, đề bút viết chữ chính là hành động đáng nghi nhất, Linh Bích nhất định sẽ đem phương thuốc mà nàng đã viết ra hủy đi, cho rằng tin tức chắc chắn đã bị chặn lại.
Phản ứng của Linh Bích đều nằm trong vòng dự kiến của Chân Văn Quân.
Cho nên phương thuốc chỉ là thủ thuật che mắt, trên phương thuốc đó không hề có bất kỳ tin tức gì. Bởi vì thứ mà nàng cùng Tạ gia giao ước căn bản không phải là tự nghiệm, mà là âm phù.
Cái gọi là âm phù, so với tự nghiệm càng bí mật hơn. Tự nghiệm cần phải dùng chữ để truyền tin, chữ vốn đã là đại biểu cho "thông tin", phi thường nhạy cảm dễ khiến cho người ta chú ý. Nhưng âm phù thì có thể là bất cứ một đồ vật gì, chỉ cần là gậy gỗ với kích thước dài ngắn khác nhau không có ký hiệu gì cũng có thể đại biểu cho những ý nghĩa khác nhau. Vận dụng trên chiến trường gồm có các loại ý nghĩa khác nhau tương ứng là lui binh, thủ vững, chi viện, thêm lương thảo, thêm quân nhu quân dụng.
Hiệu thuốc kia đích thật là nơi có ám cọc, nhưng mà ám cọc không phải là cửa hiệu mà là con người. Không phải tiểu nhị trong hiệu thuốc, mà là một nô bộc ở một bên làm công việc quét dọn lặt vặt hoàn toàn không có gì nổi bật.
Nàng thông qua A Tiêu giao ước với Thanh Lưu không phải là tự nghiệm được viết trên thẻ tre, mà là dùng ngân lượng mua thuốc làm "âm phù".
Nàng biết rõ giá cả dược liệu trên thị trường, biết kê ra loại thuốc gì cần bao nhiêu bạc. Nếu như kê phương thuốc một lượng bạc chính là biểu thị nhiệm vụ thất bại, nàng đã không thể tiếp cận được Vệ Đình Húc, đương nhiên nếu đã thất bại thì trên cơ bản cũng không nhất thiết phải dùng âm phù liên hệ, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất nảy sinh tình huống không rõ ràng, vẫn là tính hết những tình huống có khả năng nhất; hai lượng biểu thị nhiệm vụ thành công, nàng đã tiếp cận được, có thể lập tức động thủ đồng thời cũng cần trợ giúp; ba lượng chính là thành công, nhưng ám sát cần phải có thời gian.
Lúc đó giao bạc, chính là ba lượng.
Từ lúc các nàng bước vào hiệu thuốc gã nô bộc đang quét dọn vẫn liên tục cúi đầu, y phục trên người có sáu mảnh vá màu nâu, chứng minh hắn là ám cọc dùng để liên lạc. Chân Văn Quân đương nhiên không liếc mắt nhìn hắn, bởi vì không có lý do gì để nhìn, càng phải đè áp cảm giác tồn tại của hắn xuống mức thấp nhất.
Gã nô bộc ngay cả đầu cũng không hề nâng lên, cũng không có nhìn xem Chân Văn Quân giao ra bao nhiêu bạc, đó không phải là việc mà thân phận của hắn nên làm. Chân Văn Quân cũng biết để không bại lộ thân phận hắn sẽ không ngẩng đầu, cho nên vào thời điểm thả bạc Chân Văn Quân đem ba khối bạc vụn nắm ở trong tay, dùng ngón tay thả chúng xuống từng khối một.
Đông, đông, đông.
Một, hai, ba lượng.
Gã nô bộc thu thập dụng cụ quét dọn xong liền nhanh chóng đi đến hậu viện, Chân Văn Quân biết hắn đi rồi. Hắn có thể sẽ vô thanh vô tức mà trèo tường đi ra ngoài, dùng chiếc xe ngựa đã sớm chuẩn bị sẵn nhanh chóng chạy ra khỏi thành, hội hợp cùng đám người Tạ Thái Hành hay Vân Mạnh, đem tin tức truyền đến tay Thanh Lưu. Chờ đến khi Chân Văn Quân cùng Linh Bích rời đi, ám vệ của Vệ gia tiến vào phá hủy tất cả, đến lúc đó cũng đã muộn.
Có điều cả gia đình của lão bản hiệu thuốc vô tội bị liên lụy khiến trong lòng Chân Văn Quân áy náy, ngày khác nhất định sẽ tìm cơ hội đi bái tế bọn họ.
Nàng tin rằng Thanh Lưu không quá hai ngày sẽ có thể nhận được tin tức của nàng, nhưng mà hiện tại có điều phiền não, nàng cũng không biết Thanh Lưu sẽ đem tin tức truyền trở lại như thế nào. Nếu như đám xấu xa đó còn dám thương tổn a mẫu nàng để uy hiếp thúc giục nàng mau chóng hành động, nàng nhất định sẽ khiến cho đám xấu xa đó tự nhận lấy kết cục thảm hại —— trong lòng nàng kỳ thật đã có kế sách.
Chẳng qua là trong kế sách này có chút chỗ nàng còn chưa suy nghĩ thông suốt, còn cần phải thận trọng cân nhắc.
Tùy cơ ứng biến mà đem âm phù từ đồ vật biến thành âm thanh, sau khi tin tức được truyền đi đã trôi qua ba ngày, Chân Văn Quân ở bên trong Vệ trạch chờ đợi đến sốt ruột. Nàng đoán chừng đám ngu xuẩn Thanh Lưu này đừng nói là có năng lực đem tin tức truyền tới Vệ trạch, có lẽ ngay cả Vệ trạch ở nơi nào cũng chưa chắc có thể tìm được, nếu như ngồi mòn mỏi ở nơi này chờ bọn hắn tới cửa, chỉ sợ là chờ không nổi.
Nàng phải tiếp tục xuất môn đi dạo loanh quanh, tin tức chắc chắn sẽ lại một lần nữa xuất hiện ở nơi thị tập ồn ào náo nhiệt này.
Mỗi ngày đi tới đi lui đến mức lòng bàn chân phồng rộp, thắt lưng và hai chân mỏi nhừ, hai mắt trừng trừng mở to cũng muốn mù, đều không tìm được ám hiệu khả nghi nào mới. Linh Bích đã quá mệt mỏi, bản thân Chân Văn Quân cũng không dễ chịu. Đành phải lấy Vệ Đình Húc làm cái cớ, chốc chốc thì mua thuốc cho nàng chốc chốc lại mua giày, mua trang sức mua trâm cài, mua mua mua, cứ thế trong vòng vài ngày gần như đã mua hết toàn bộ những vật dụng mà Vệ Đình Húc có thể dùng được.
Chân Văn Quân đương nhiên không có nhiều bạc như vậy, số ngân lượng tiêu xài toàn bộ đều là mượn của Linh Bích. Số ngân lượng mà Linh Bích nhiều năm vất vả làm việc tích trữ được chỉ trong vòng mấy ngày gần như đã để cho Chân Văn Quân tiêu sạch, nữ lang bảo nàng dốc hết khả năng hầu hạ thật tốt Chân Văn Quân, tốn chút bạc mà thôi Vệ gia tất nhiên sẽ xuất ra trả lại. Chỉ có điều tiểu nha đầu này quả thực láu cá, lần nào cũng chỉ mượn nàng mà lại không mở miệng nói với nữ lang là cần bạc, quay đầu đi không có bạc trong túi còn không phải do nàng xuất ra? Nhịn đau nhìn số bạc tích trữ của mình bị tiêu xài như nước, Linh Bích trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ở bên trong thị tập, Chân Văn Quân đi ngang qua từng cửa hiệu cố gắng tìm tòi một gương mặt mới hoặc một ám hiệu nào đó mà Tạ gia dùng để liên lạc. Đi mệt liền ngồi vào một quầy thức ăn bình dân, gọi một chén canh lấp đầy bụng.
Chủ quầy nhiệt tình chiêu đãi nàng, bưng chén canh đến đứng ở một bên hé ra khuôn mặt sầu khổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!